“Mẹ nó tôi chịu không nổi, con trai nhỏ của ông chủ lại ở chỗ này ăn cơm thừa người ta đưa...”

Vạn Thu đang làm bài tập. 

Cậu rất khó tập trung, tốc độ làm vô cùng chậm, thời gian bỏ ra gấp mấy lần bạn học khác mới miễn cưỡng hoàn thành bài tập.

Ban ngày ở bên ngoài nhặt rác, buổi tối chuyên chú làm bài tập hè.

Ở giữa phòng ngủ chật chội, mặc dù đã đóng cửa, âm thanh ồn ào vẫn truyền tới khiến bản thân Vạn Thu nhiễu loạn, đầu óc không khỏi mất tập trung.

Hôm nay Ninh Hải đã trở về, bởi vì Ninh Xảo Trân nói đột nhiên kiếm được năm ngàn tệ, cái gã vẫn luôn ở bên ngoài không rõ tung tích lập tức mang theo một đám bạn về nhà, tiêu pha phè phỡn chỗ tiền từ trên trời rơi xuống.

Ba mẹ cũng không thích tiết kiệm tiền, một khi có tiền liền tiêu hết, sau đó là khoảng thời gian căng thẳng, nên Vạn Thu sớm đã hình thành thói quen cóp nhặt.

Ninh Xảo Trân mua rất nhiều cơm hộp về, mà đám người của Ninh Hải cũng mang tới không ít rượu, hiện tại đã uống quên trời quên đất, nói cười ầm ĩ. 

Vạn Thu không có cách nào tập trung, vô thức nhìn băng gạc trắng trên cổ tay.

Băng vải thật sạch sẽ, rửa đi sau này nhất định có cơ hội dùng đến.

"Vạn Thu!!!" Tiếng Ninh Xảo Trân vọng lên giữa một đám đàn ông cực kì chói tai.

Vại Thu lập tức buông bút xuống, đứng lên mở cửa phòng ngủ, tới chỗ một đám mặt mũi đỏ bừng, cởi trần trong đêm hè nóng nực.

"Ô, Vạn Thu đấy hả, lúc đến không thấy nên tưởng cháu không có ở nhà." Bạn của Ninh Hải thấy Vạn Thu liền cười ha hả, duỗi tay kéo cổ Vạn Thu ấn xuống: “Tới đây, ngồi xuống, ăn cơm không?”

Tư thế ngồi Vạn Thu chưa ổn định, cơ thể gầy chỉ bằng một phần ba tên đàn ông, cánh tay to như ngọn núi hung hăng đè trên cổ cậu.

Vạn Thu nhìn lên mặt bàn phía trước, ngôi nhà vừa cũ vừa hẹp đều là bao nilon, hộp nhựa đựng cơm vứt lung tung thành một đống lớn. Còn có cốc bia đang uống dở đổ xuống sàn nhà, dầu mỡ từ nước canh, mùi đồ ăn, mùi rượu, mùi thuốc lá trộn lẫn mùi mồ hôi tràn ngập trong phòng khách. 

"Lại đây, Vạn Thu của chúng ta cũng nếm thử chút rượu đi." Tên đàn ông trực tiếp lấy bình rượu trên tay, nhét vào miệng Vạn Thu. 

"Ha ha ha làm cái loại biến thái gì đấy! Sao lại để trẻ con uống rượu thế kia." Một tên khác ở bên cạnh vỗ lưng gã, bình rượu trong tay lắc lư, đổ ra ngoài mất không ít. 

"Đàn ông phải uống rượu, Vạn Thu cũng là đàn ông." Gã không tức giận, cười đùa nói: "Về sau phải uống rượu mới lấy lòng con gái được!" 

Vài người cười vang lên.

"Vạn Thu, đi, đi ra ngoài mua thịt nướng về, mang thêm hai két bia, à không, ba két." Ninh Xảo Trân móc túi ra một chồng tiền đưa vào tay Vạn Thu: “Thừa bao nhiêu cho mày mua đồ ăn vặt.”

Vạn Thu đếm đếm tiền, Ninh Xảo Trân đưa đủ, quả thật có nhiều.

Lúc Vạn Thu đứng lên, bị một người ôm lấy rồi vỗ mạnh eo: “Mau lên, chú khát nước.”

Vạn Thu gật gật đầu, cầm tiền rồi đi, phía sau truyền đến những âm thanh hỗn loạn.

Với sức Vạn Thu thì không có biện pháp mang được ba két bia, nhưng cậu đối với loại chuyện này đã quen thuộc. Từ nơi đựng đồ lặt vặt dưới tầng, cậu lấy một cái ván gỗ có bánh lăn, nguyên bản là cái xe đẩy, nhờ người gom rác sửa lại một chút thì có thể dùng chở đồ vật, cậu gọi là xe kéo nhỏ.

Vạn Thu từ tiểu khu cũ đi ra, lập tức khiến hai người đang nghỉ ngơi trong xe chú ý. 

"Muộn thế này thằng bé ra ngoài làm gì?" Người đàn ông tóc vàng cau mày.

"Bị bắt đi mua rượu chăng." Người đàn ông chú ý tới chiếc xe kéo nhỏ phía sau Vạn Thu, trong khoảng thời gian theo dõi đã nhìn thấy mấy lần. 

Ninh Hải hôm nay trở lại, chắc hẳn chính gã sai khiến Vạn Thu.

Người đàn ông nhéo nhéo giữa mày, bọn họ mới nhận được thông tin Vạn Thu chính là con trai nhỏ của ông chủ, họ phải chăm sóc và chiếu cố cậu.

Ông chủ nói rất rõ ràng, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể ra mặt.

"Đi thôi." Người đàn ông vỗ vai đồng đội: “Đi theo đi, xem chúng ta hỗ trợ được gì không.”

"Ừ." Người đàn ông tóc vàng cũng xuống xe đi theo, hai người đàn ông cao lớn sóng vai theo sau Vạn Thu. 

Dây thừng buộc trên xe kéo không phải loại mềm mại, là loại dây nhựa để buộc các thùng hàng, nếu theo trọng lượng những két bia, kéo sẽ rất đau tay. 

Bởi vì là tiểu khu cũ, hơn nữa lại hẻo lánh, gần đó đường xá đang được sửa chữa, muốn mua sắm phải tới nơi xa hơn, cho nên nơi này tiền thuê nhà đặc biệt rẻ. 

Sắc trời đen kịt, trên đường người đi không nhiều, hai người đàn ông không xa không gần đi theo sau một đứa nhỏ, làm người ta nhịn không được ghé mắt qua, lại vì thấy không dễ chọc mà dời ánh mắt.

"Đứa nhỏ này cũng không cảnh giác quá rồi." Người đàn ông tóc vàng đè thấp giọng nói.

"Xác thật không cần cảnh giác lắm." Nhìn qua chính là một con quỷ nghèo.

Người đàn ông tóc vàng hỏi: “Không phải hôm nay thằng bé bị thương sao? Như vậy mà vẫn còn phải mang rượu?”

Người còn lại không nói gì, đột nhiên nghĩ tới ban ngày đưa cậu nhóc đi bệnh viện, nghe được cậu nhóc nói câu kia.

'vết thương nhỏ', 'loại vết thương này'…

Vạn Thu đến cửa hàng đầu tiên, mang theo ba két ba đặt trên xe kéo nhỏ.

"Lại tới mua rượu cho ba sao?" Chủ quán dường như cũng quen với chuyện này, ân cần tìm dây thừng cố định bia trên xe kéo nhỏ. 

“Trở về cẩn thận chút, đừng làm đứt như lần trước, lại bị ba đánh.”

Vạn Thu gật đầu.

"Ăn cơm chưa?" Chủ quán hỏi.

Vạn Thu chớp chớp mắt, không nói gì.

Chủ quán lại hùng hổ nói: “Lại đây chờ một chút, loại cha gì mà suốt ngày chỉ lo mình ăn no hay không.”

Nói đoạn lấy ra một túi bánh mì ăn dở một nửa cho Vạn Thu: “Ăn đi con.”

Vạn Thu ôm bánh mì, ngẩng đầu nhìn về phía chủ quán cười: “Cháu cảm ơn dì.”

"Ôi trời đứa nhỏ này cười lên đẹp mắt làm sao." Chủ quán cũng nhịn không được cười theo.

“Tạm biệt dì.”

Người đàn ông tóc vàng ở một bên cắn răng: “Mẹ nó tôi chịu không nổi, con trai nhỏ của ông chủ lại ở chỗ này ăn cơm thừa người ta đưa...”

"Này." Nam nhân kéo bạn mình, nhìn thấy Vạn Thu quay đầu lại, vừa vặn mặt đối mặt với bọn họ, thấy được biểu tình cậu lúc này.

Vạn Thu cười, mặt mày thanh tú xinh đẹp giãn ra, nhìn bánh mì trong tay rất vui vẻ, thậm chí không chờ nổi mà gấp gáp cắn một miếng to.

Người đàn ông tóc vàng trong lúc nhất thời nghẹn họng: “Ch...chết tiệt”

Vạn Thu dường như không chú ý tới hai người đứng trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn bánh mì, cơ thể gầy yếu nghiêng về phía trước, dùng sức kéo bia đi, lướt qua bọn họ. 

Người đàn ông tóc vàng sắp tức giận tới nổ tung: "Mẹ nó về sau đừng có nhận loại việc này, tôi thà đi lừa gạt hay cùng người khác đánh một trận, cũng không muốn nhìn thấy điều này...Này mẹ nó..." 

Người đàn ông cái gì cũng không nói, chỉ là ngón tay nhanh chóng bấm di động, liên tục thông báo tin tức, hơn nữa cũng giơ máy chụp ảnh lưng Vạn Thu rồi gửi đi.

Thật mau đã thấy ông chủ phản hồi tin nhắn: Giúp thằng bé, tôi bây giờ sẽ qua đó.

Người đàn ông trả lời: Ông chủ không cần qua đây, lúc ngài tới thằng bé đã lên nhà rồi, chúng tôi sẽ canh chừng thật tốt.

Ông chủ do dự một lúc mới trả lời lại: Đã biết, nhờ cậu.

Người đàn ông nhìn tin nhắn được gửi tới, thở dài: “Công việc này cũng thật khó chịu.”

Bỗng nhiên không thấy người bạn của mình đâu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play