“...sao có thể ghét bỏ một đứa bé luôn luôn nỗ lực được?”
Sở Ức Quy chú ý tới một số tờ giấy nháp A4 bên cạnh bài tập về nhà, lật mặt sau thấy rất nhiều chữ viết, hẳn là đống giấy nháp bị bỏ đi sau khi sử dụng ở văn phòng, chứ không phải thứ đã có sẵn ở nhà này.
Giấy nháp có thể nhìn thấy một số vết bẩn và góc cắt, Sở Ức Quy tưởng tượng được Vạn Thu đã nhặt những tờ giấy nháp này từ trong thùng rác cẩn thận như thế nào.
Gáy đống giấy nháp không được đóng từ máy, mà dùng kim và chỉ liên tục xuyên qua, sau đó buộc lại với nhau, rõ ràng Vạn Thu muốn bắt chước phương pháp tùy biến của sách, đáng tiếc chỉ có thể giúp chúng không rơi ra.
Vạn Thu dùng rất cẩn thận, sẽ không xuất hiện chỗ trống lớn, tỉ mỉ ghi chép từ trên xuống dưới giống như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nửa trên tờ giấy dày đặc chữ nháp, nửa dưới lại trắng thành một mảnh.
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một cậu học sinh nghiêm túc hiếu học, nhưng đáng tiếc Sở Ức Quy không hiểu nội dung ghi trên giấy nháp.
Cách tư duy của Vạn Thu hoàn toàn khác với cách mà cậu nên được dạy ở trường, thậm chí cách làm sai còn không giống mọi người.
Môn toán còn nhìn ra được chút dấu vết tiếp thu, đề ngữ văn thì thảm không nỡ nhìn, dường như Vạn Thu chỉ có thể viết được vài từ, và chỉ đọc hiểu được đoạn văn ghép từ những chữ đơn giản.
Sở Ức Quy chụp bài tập hè và giấy nháp của Vạn Thu cho ba mẹ, những người ở đầu dây bên kia vì không nghe được âm thanh mà nôn nóng.
Nhìn thấy những nội dung lộn xộn này, hai người đều im lặng trong giây lát.
"Trí thông minh của Vạn Thu..." Giọng nói của Sợ Kiến Thụ hơi dừng lại, mặc dù không muốn đề cập đến nhưng không thể trốn tránh sự thật, Vạn Thu căn bản không thể theo kịp trình độ tiểu học.
Dương Tiêu Vũ lại không thèm để ý dù chỉ một chút, nhìn những câu trả lời sai nhưng được viết rất nghiêm túc, trong lòng mềm nhũn.
Tuy có chút ngốc nghếch nhưng lại là một đứa trẻ chăm chỉ và nỗ lực, điều này cũng đủ làm Dương Tiêu Vũ cảm thấy đây là đứa trẻ ngoan.
"Ba đứa con của chúng ta đều xuất sắc, Vạn Thu không cần trở nên ưu tú nữa, thằng bé có thể trở về với em, vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, em đã mãn nguyện rồi. Sau này em qua đời thì thằng bé vẫn còn có anh em, không có gì phải lo cả." Dương Tiêu Vũ xem qua mấy bức ảnh với nụ cười trên môi, dường như thấy được bộ dáng Vạn Thu đang nghiêm túc làm bài.
"Ừ." Sở Kiến Thụ đáp lại, vợ ông là người rất cứng cỏi lại không hay để tâm tới những chuyện vụn nhặt, dễ dàng chấp nhận việc mình có một đứa con trí tuệ có vấn đề.
“Hơn nữa, tuy không thông minh nhưng có thể đi học thật tốt, chăm sóc bản thân thật tốt, còn có thể học các kỹ năng sống, nhất định sẽ nỗ lực vươn lên, sao có thể ghét bỏ một đứa bé luôn luôn nỗ lực được?”
Dương Tiêu Vũ câu khóe miệng, vẻ mặt dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt cũng lấp lánh sáng ngời.
Sở Kiến Thụ thấy tâm tình của vợ chuyển biến tốt đẹp, cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Sở Ức Quy lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của ba mẹ qua tai nghe. Dù là con nuôi nhưng trong suy nghĩ của Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ, họ đều là những đứa trẻ có địa vị ngang nhau.
Hắn biết rõ điều này.
Nếu sau này ba mẹ yêu cầu hắn nuôi Vạn Thu, cũng không có gì là không thể.
Vạn Thu thật sự không có nhiều đồ vật, liếc mắt một cái có thể thấy nhiều nhất chính là sách vở.
Trong phòng, Sở Ức Quy không thể tìm thấy thứ gì dùng để giải trí, ví như một món đồ chơi hay một vật để bàn.
Hoàn toàn trống không.
Thứ duy nhất tạm coi như có chút độc đáo là chiếc bút chì bấm và hộp đựng bút được đặt cẩn thận trên bàn.
Ở tuổi mười bốn, khi tất cả học sinh đều từ bỏ bút chì, thì đây dường là lựa chọn tốt nhất với Vạn Thu.
Sở Ức Quy liếc nhìn Vạn Thu đang chuẩn bị bữa tối trong căn bếp chật hẹp, xoay người đi về phía phòng ngủ của Ninh Xảo Trân và Ninh Hải.
Trong phòng ngủ có một chiếc giường đôi, dưới sàn trải thảm mềm mại, nệm và ga trải giường rõ ràng thoải mái hơn giường của Vạn Thu nhiều, sờ vào dễ chịu, giá cả có thể không cao nhưng chắc chắn tốt hơn so với tấm bình thường.
Mà ga trải giường và chăn bông của Vạn Thu có những lỗ thủng rõ ràng, giống kiểu ký túc xá của trường, Sở Ức Quy không biết nệm của Vạn Thu do Ninh Xảo Trân bố trí hay do Vạn Thu nhặt về.
Đầu giường có bàn trang điểm, dễ dàng thấy một đống mỹ phẩm có tên tuổi trên đó, giá cũng từ vài trăm đến vài nghìn tệ, số lượng rất nhiều.
Giữa bàn trang điểm có một chiếc hộp được khóa lại, bên trong hẳn là chứa những đồ giá trị.
"Ức Quy, sao bên cạnh con không có âm thanh?" Giọng nói Dương Tiêu Vũ truyền đến, hiển nhiên sự im lặng quá mức này khiến bà khó chịu, bà muốn có thêm tin tức.
"Mẹ, con đang xem phòng." Sở Ức Quy nghe thấy tiếng bật máy hút mùi trong bếp, xác định Vạn Thu hiện tại không nghe được hắn đang nói gì mới tiếp tục, “Ba mẹ nuôi của anh trai xem ra không tính là nghèo, vẫn biết hưởng thụ, chỉ là không mấy để ý đến anh trai, phòng của anh...”
Sở Ức Quy quay phòng Vạn Thu rồi gửi đi.
"Rất sạch sẽ nhưng cũng rất nhàm chán, con không thể tìm ra sở thích của anh trai." Giọng điệu Sở Ức Quy mềm mại, nghiêm túc đưa ra đề nghị, “Nếu gãi đúng chỗ ngứa, có vẻ... nên gửi một ít văn phòng phẩm.”
"Đây là cái phòng quỷ gì vậy?" Khi nhìn thấy căn phòng này, Dương Tiêu Vũ lại bắt đầu tức giận, “Đây là phòng con trai ở sao? Kích thước này là đang đùa sao? Ngay cả phòng tạp hóa cũng không nhỏ như vậy!”
Sở Ức Quy chớp mắt, nhưng vẫn trả lời: “Mẹ, đây là cuộc sống của người bình thường.”
Dương Tiêu Vũ đột nhiên im lặng, nghĩ đến trại trẻ mồ côi trước đây của Sở Ức Quy, mím môi: “Mẹ sẽ không để con mẹ sống cuộc sống như vậy.”
Sở Ức Quy đáp: “Anh trai sẽ sớm hiểu mẹ thương anh nhường nào, nhưng chỉ khi anh ấy về với mẹ thì cuộc sống mới tốt lên được.”
Dương Tiêu Vũ lên tiếng, lặp lại: “Con cũng là con của mẹ.”
"Con biết, mẹ không cần lo lắng." Sở Ức Quy nghiêm túc đáp lại, tầm mắt nhìn về phòng bếp, bóng dáng Vạn Thu bị kính trong suốt che lại.
Có lẽ nhiều người sẽ xấu hổ với căn phòng trống trải, ga giường rách nát, giấy viết bẩn thỉu…
Vạn Thu lại thản nhiên để hắn bước vào lãnh thổ riêng tư không đẹp đẽ này.
Đối lập với phòng ngủ tinh tế của bố mẹ, Vạn Thu không nghĩ phòng ngủ đơn giản có gì khác thường.
Sở Ức Quy không biết đây là do trí lực cậu thấp hay do cậu đã quen với nó rồi.