Edit: Manh Manh.
Ngẩng đầu không thấy trời, cúi đầu chẳng thấy đất.
Mây đen nặng nề đè lên mặt biển, trên biển gió tanh quét qua từng trận. Trong phạm vi ngàn dặm, mặt biển đỏ tươi đều đã bị nhuộm thành màu đen huyết sắc.
Vô số thi thể | đầu | tàn*¹ | xương cốt phiêu dạt trên mặt biển, dính bê bếch máu, dẫn tới vô số chim ưng bay tới xoay quanh rêи ɾỉ, thi nhau ngậm mổ đến máu chảy đầm đìa | bên trong cơ thể | thật ô uế. Máu cùng thịt, vẩy ra đầy trời.
*¹Những thứ còn sót lại (của cơ thể).
Cái gọi là luyện ngục của thế nhân, chẳng qua cũng chỉ là như thế.
Nhưng mà những người ở trong đó đã sớm không còn cảm nhận được mùi tanh hôi này.
Tay trái Vân Triệt cầm theo trường kiếm máu tươi đầm đìa, một thân bạch y thêu kim vân nhiễm máu ướt sủng, đã không thể phân biệt được màu sắc ban đầu. Cửu trọng khảm bảo kim liên như cũ vẫn đoan chính không nghiên không lệch trên đỉnh đầu, tóc mai buộc một bên hoàn toàn không loạn chút nào. Con ngươi như lưu ly ánh lên biển máu mênh mông một mảnh, lại không có bất luận cảm xúc gì. Hắn hư hư thực thực đi trên mặt biển đen như than, bước chân không khỏi lảo đảo, nhưng sống lưng vẫn như cũ, thẳng tấp như trường thương.
Đã 300 năm chưa từng bị thương, lần này bị thương tựa hồ có chút nghiêm trọng.
Chưa nói đến cả người vỡ nát, xương sườn không biết đã bị chặt đứt mấy cây, ngay cả linh lực cũng hầu như không còn.
Mười chín đại Yêu Vương kia tính luôn cả mấy vạn yêu binh tụ tập, tất cả đều chết ở trong tay một thanh Chư Thiên Kiếm này. Hiện tại nếu còn có một người sống...... Vân Triệt không biết mình còn có thể toàn thân mà lui hay không.
Bờ biển cách đó không xa bỗng nhiên có hơi thở của con người, Vân Triệt nâng con ngươi nhìn lại, là một đám tiên tu chạy đến vây quanh. Đại bộ phận trong đó, đều là đệ tử Thanh Huy Tông của y, chỉ có linh tinh mấy người là chưa thấy qua.
Trong lòng sớm có dự cảm, Vân Triệt không nói gì, bọn họ cũng rất trầm mặc.
"Ngươi chính là Bạch......" Trong đám người đó, một thanh âm mỏng manh truyền tới bên tai, lại co rúm lại rồi lặng lẽ trốn trở về.
Vân Triệt làm như không có nghe thấy, trầm mặc, trong lòng chín phần đã sáng tỏ.
Vẫn là một bạch y nữ tu búi tóc hai bên đã mở miệng trước, ôn nhu nhẹ giọng nói: "Sư tôn......"
Vân Triệt khẽ gật đầu.
"Tiểu Ngọc cô nương!" Một bạch y tiên tu kéo nữ tu về phía sau, mạnh dạn hỏi Vân Triệt: "Vân tông chủ, ngài...... Ngài có nghe qua Bạch Thiên Hàn chưa?!"
Vân Triệt nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
"Bạch Thiên Hàn tội ác chồng chất, gϊếŧ người vô số. Nghe nói hắn năm đó từng bị mọi người hợp lực đánh gãy cổ tay phải. Vân tông chủ ngày thường đều dùng tay phải......" Bạch y tiên tu kia rũ con ngươi xuống, nhìn tay trái cầm kiếm của Vân Triệt, nói: "Hôm nay không thể không dùng hết toàn lực, cuối cùng vẫn là không giấu được nữa đi."
Vân Triệt không nói, ngón cái khẽ siết chặt chuôi kiếm trong tay.
"Sư tôn không phải Bạch Thiên Hàn!" Nữ tu được gọi là "Tiểu Ngọc" kia đẩy bạch y tiên tu đang lôi kéo bản thân ra, hô đến khàn cả giọng, "Các ngươi quá không có lương tâm rồi! Sư tôn mấy năm nay trảm yêu trừ ma vô số, Thập Tam Châu nếu không có sư tôn căn bản sẽ không được bình an như hôm nay! Sư tôn nếu thật sự muốn hại chúng ta, tất cả đều không thể sống đến hôm nay rồi!"
"Sư tôn trước nay không thương tổn bất luận kẻ nào, chỉ vì không muốn thương tổn đến phàm nhân, sư tôn thậm chí còn hẹn mười chín đại Yêu Vương tới nơi hoang tàn vắng vẻ trên Tây Hải mà quyết chiến. Bây giờ sư tôn vì trừ yêu mà thân bị trọng thương, các ngươi không quan tâm sư tôn ngược lại hoài nghi hắn là Bạch Thiên Hàn, vì cái gì?! Các ngươi an tâm sao?!"
"Tiểu Ngọc, ngươi cái gì cũng không hiểu đâu." Giống như sợ đắc tội với Vân Triệt, tiên tu kia đè thấp thanh âm, nói với Tiểu Ngọc, "Bất luận là kẻ xấu nào, cũng đều có vọng tưởng lưu lại một cái thanh danh tốt trên đời này cả."
"300 năm trước, Bạch Thiên Hàn cũng là như vậy, đồ sát cả một môn phái lớn nhất Thập Tam Châu -- Thiên Hoa Tông." Một người mặc trường y thân thêu lan trắng trùng trùng diệp diệp, trên trán tiên tu là đai xanh cũng thêu hoa văn lan trắng, hắn nhìn Vân Triệt, trầm giọng nói, "Sư tôn có thể nói một chút không, tình hình lúc đó so với hôm nay như thế nào?"
Ánh mắt Vân Triệt hơi đổi, liếc mắt nhìn thiếu niên hắc y vẫn luôn an tĩnh đứng trong đám người, dường như đang nghiêm túc nhớ lại một phen, trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt nói: "Thiên Hoa Tông, không chịu nổi một kích."
Âm thanh y tựa như băng hà tuyết đọng, cũng đều thanh lãnh giống nhau, nhưng lại mang theo một chút khàn khàn do sức cùng lực kiệt.
"Ngươi!!! Ma đầu vô sỉ!" Nghe được chính miệng Vân Triệt thừa nhận y diệt toàn bộ Thiên Hoa Tông, còn nói ra lời bỉ ổi bực này, một tiên tu cuối cùng cũng không chịu nổi mà chỉ vào y mắng, "Ngươi làm nhiều việc táng tận thiên lương như vậy, mà vẫn yên tâm thoải mái ra vẻ đạo mạo nhiều năm như thế! Đến tột cùng là ngươi có rắp tâm gì?!"
Bạch y tiên nhân im lặng không nói, nhẹ nhàng khép mắt. Trong khoảnh khắc đó, 3000 sợi tóc đen hóa thành đầy đầu tóc bạc, tùy theo gió biển tung bay, y mở mắt ra, cặp con ngươi lưu li kia đã hóa thành kim đồng rạng rỡ, huyết văn đỏ tươi bò đầy cả nửa khuôn mặt, thê lương, diễm lệ nhưng cũng quỷ quyệt, giống như lửa cháy từ sâu trong địa ngục.
Đã không còn là vị kia trời quang trăng sáng, ngọc lập đài sen, tiên sư chính đạo chỉ với một thanh Chư Thiên Kiếm đã cứu vớt được thương sinh trong dầu sôi lửa bỏng.
Một người luôn trừ ma vệ đạo được chúng sinh kính ngưỡng Chư Thiên nhất kiếm bình định Lục giới, một kẻ tàn nhẫn độc ác gϊếŧ người vô số, nơi từng đi qua vạn quỷ đều kêu rên, huyết nhục bay tứ tung. Chỉ trong giây lát, đã biến ảo như vậy.
Tất cả mọi người đều bị dọa đến không nhịn được lui về phía sau một bước. Tuy rằng đã sớm biết chân tướng, nhưng nhìn thấy Bạch Thiên Hàn 300 năm chưa từng hiện thế thì vẫn là theo bản năng mà sợ hãi.
"Quả nhiên!" Tiên tu mới vừa rồi chất vấn Vân Triệt nói, "300 năm trước, Bạch Thiên Hàn tàn sát tông môn lớn nhất Thập Tam Châu, tinh phong huyết vũ*² đầy trời, yêu ma thừa cơ hoành hành. Mà Chư Thiên nhất kiếm lại trảm yêu trừ ma, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cứu Thập Tam Châu trong biển lửa...... Aizz, thì ra, ngươi chính là Bạch Thiên Hàn!!!"
*²Gió tanh mưa máu.
"Ma đầu! 300 năm trước ngươi đã tàn sát rất nhiều tiên tu vô tội ở Thập Tam Châu!"
"Hoành hành nhiều năm như vậy, hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!"
"Gϊếŧ ta?" Vân Triệt lù lù bất động, gió lớn ào ào quanh thân chấn mấy người đó ra xa ba bước, y lãnh đạm nói, "Các ngươi không xứng."
"Không được lùi bước!" Một tiên tu cầm kiếm trong tay, hô: "Không cần phải sợ y! Y chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi!"
Tuy nói như vậy, liền tính tất cả đều biết y là nỏ mạnh hết đà, nhưng đám tiên tu ở đây cũng không có người dám dẫn đầu ra tay với Vân Triệt. Như cá mắc cạn, rồng vây trong ao, nhưng suy cho cùng đó cũng là nanh vuốt sắc bén của mãnh thú, chỉ cần vô ý tới gần y một chút thì đó chính là tan xương nát thịt.
Vân Triệt quay đầu nhìn trong đám người, thiếu niên hắc y vẫn luôn đứng ở trong góc, không nói một lời, cũng không động đậy nửa phần, y nhàn nhạt nói: "300 năm trước, ta gϊếŧ thân nhân của ngươi, diệt tộc nhân của ngươi. Mà ở trên Bắc Hải ta lại ra tay cứu ngươi, thu ngươi làm đồ đệ, nuôi ngươi dạy ngươi, chẳng qua chỉ là vì ngươi thú vị."
Mọi người đều hướng về phía hắc y thiếu niên trong góc, trong ánh mắt hoặc là nghi hoặc, hoặc là đồng tình, hoặc là không thể tin tưởng.
Khắp nơi bắt đầu truyền đến tiếng khe khẽ nói nhỏ: "Hắn không phải là cô nhi do Vân Triệt cứu ra từ trong tay của đám yêu ma ở Bắc Hải sao......"
"Chẳng lẽ Lăng Trần Sóc lại là huyết mạch duy nhất của Thiên Hoa Tông?!"
"Kẻ gϊếŧ cả tộc nhân hắn lại làm bộ làm tịch mà cứu hắn, dạy hắn dưỡng hắn 300 năm chỉ vì chơi vui? Một bên là kẻ thù diệt tộc, một bên là ân sư 300 năm, ma đầu Bạch Thiên Hàn này chính là vì muốn xem bây giờ hắn biết được chân tướng có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu dãy dụa đi? Thật là là ác độc! Trong lòng hắn rốt cuộc có bao nhiêu biếи ŧɦái vậy!"
"......"
Vân Triệt nhìn thiếu niên kia, nói: "Lại đây, gϊếŧ ta đi."
Một câu "Gϊếŧ ta đi" kia không giống cầu chết trong tuyệt cảnh, mà càng giống như là mệnh lệnh hơn, phong khinh vân đạm, giống như đang ra lệnh cho đồ nhi tiêu diệt một cái đồ vật gì đó không có cảm tình.
Nghe được thanh âm Vân Triệt, hàng mi dài sắc như lông quạ của thiếu niên hắc y khẽ nhúc nhích, chậm rãi nâng mắt. Màu da hắn hơi tái nhợt so với người bình thường, môi mỏng hơi hơi nhấp, đôi mắt đen nhánh giống như đêm khuya không có điểm cuối, cả bầu trời đầy sao sáng.
Cùng một đôi kim đồng âm lãnh vô tình kia đối diện, lại giống như không thuộc về một cái thế giới.
Hắc y thiếu niên nhìn y, không nói, cũng không bước lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy đầy tinh quang kích động, nhưng lại không nhìn thấy chút hận ý nào.
Trầm mặc phảng phất như trăm ngàn năm sau, môi mỏng của thiếu niên nhẹ nhàng giật giật. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, tựa hồ ẩn nhẫn vô số cảm xúc. Hắn nhìn Vân Triệt, run giọng hỏi: "Vì cái gì?"
Ánh mắt thiếu niên giống như thất đàn cô ưng*³, bi thương mà sắc bén, thẳng tắp đâm vào đôi mắt Vân Triệt. Vân Triệt hạ tay trái nắm trường kiếm đang run nhè nhẹ xuống, miễn cưỡng hơi hơi cong môi, trong mắt như cũ không vui không buồn, nhàn nhạt nói, "Tỷ như phản ứng của ngươi giờ phút này, đó chính là mong muốn trong lòng ta."
*³Thất đàn cô ưng: Chim ưng cô độc bị lạc đàn, giờ mới biết chim ưng sống theo đàn 😅.
Hắc y thiếu niên hơi hơi nhíu mày, nhìn thật sâu vào mắt Vân Triệt, âm thầm nắm chặt kiếm trong tay, trầm giọng nói: "Đồ nhi như người mong muốn."
*
"Sư tôn!!!"
"Sư tôn...... Không!!!" Hắc y thiếu niên nhíu mày nói mớ, bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Hang động u ám, thiếu niên một thân hắc y rộng rãi khoác lõng lẽo trên người, tóc đen buông xõa như thác nước, tóc dài hờ hửng chạm vào dung nhan lạnh như băng sương, hàng mi dài như lông vũ, mũi cao thẳng tấp, đôi mắt thâm thúy không thấy đáy.
Trong ngực hắn ôm một khối thi thể đã sớm lạnh lẽo, da thịt trong suốt như tuyết, tóc bạc thật dài rối tung, hoa văn đỏ tươi quỷ dị bao trùm nửa khuôn mặt. Người nọ hai mắt khép hờ, giống như đang ngủ, tùy thời đều có thể mở mắt ra, nhưng sớm đã không có nửa phần sinh khí. Đôi tay lẽ ra là để rút kiếm bình sơn hải, chỉ điểm sao trời, lay động nhật nguyệt, lại vô lực rũ ở bên người.
Mười bảy năm qua, cơn ác mộng này đã lặp đi lặp lại vô số lần trước mắt Lăng Trần Sóc.
Đã không biết bao nhiêu lần Lăng Trần Sóc mơ thấy bản thân hai mắt đầy máu tươi, nửa quỳ trên mặt đất, trơ mắt nhìn người kia ngã vào trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể vốn là hơi lạnh một chút, bây giờ đã hoàn toàn lạnh băng.
Khi đó, vốn tưởng rằng thân thể y còn chưa tới mức sơn cùng thủy tận*⁴, vốn tưởng rằng còn có thể giữ lấy y, dẫn y đi thật xa giấu đi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến......
*⁴Sơn cùng thủy tận: không còn gì nữa.
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng vỗ, sờ trên sống lưng y, lại sờ đến đồ vật cứng rắn lạnh lẽo kia. Tuy rằng mấy năm nay đã vuốt ve không biết bao nhiêu lần, đầu ngón tay lại vẫn run nhè nhẹ. Năm đó Diệt Thần Trùy vốn là hướng đến chổ hắn, nhưng sư tôn lại lấy thân thể chặn lại, 300 năm qua hắn vẫn luôn phong khinh vân đạm, giống như không có việc gì xảy ra...... Hắn vẫn luôn nghi hoặc sao y lại không lấy Thần Trùy ra, thì ra nhiều năm như vậy, y căn bản chưa từng lấy ra......
300 năm qua chỉ còn lại có bảy thành pháp lực, trận chiến với hắn năm ấy lại hao hết cả sinh mệnh...... Bản thân rốt cuộc đã làm cái gì với y?!
Mười bảy năm này, tuy là đem vô số vết thương trên người y khép lại, ba đoạn xương sườn trong cơ thể cũng đã nối xong, lại duy nhất chỉ không có cách nào lấy ra Diệt Thần Trùy kia.
Đầu ngón tay thon dài của Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng xoa gương mặt tái nhợt như tuyết kia, xẹt qua lông mi thật dài ấy, âm thanh run rẩy khàn khàn: "Sư tôn...... Ta sai rồi......"
"Ta cho rằng mình có thể bắt lấy ngươi, ta muốn mang ngươi đi, tìm một chỗ giấu ngươi lại...... Ta thật sự không biết......" Lăng Trần Sóc cắn chặt răng, thanh âm càng run rẫy đến lợi hại, thần chí giống như hỗn loạn thấp thấp mà lải nhải, "Ngươi cái kẻ lừa đảo này, bịa đặt một cái lý do sứt sẹo như vậy để lừa gạt ta...... Vì chơi vui sao...... Ta mới không tin......"
"Tỉnh lại đi mà, nói cho ta biết, vì sao lại gạt ta......"
Lời còn chưa dứt, cuối cùng Lăng Trần Sóc cũng không nhịn được nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu tươi.
"Tôn thượng!" Một hắc y nam tử từ ngoài động vọt vào, nhìn máu tươi đầy đất, gấp đến độ hô lớn với Lăng Trần Sóc, "Ngài lại cưỡng ép dùng chung kinh mạch với y?!"
"Không tới phiên ngươi quản." Lăng Trần Sóc giơ tay lau đi máu tươi trên khóe môi, con ngươi rũ xuống, thật cẩn thận kiểm tra người trong ngực một lần, xác định không có giọt máu nào làm dơ đến da thịt hoặc là quần áo của y mới yên lòng, ngẩng đầu nói với hắc y nam tử kia, "Cút đi!"
"Tôn thượng, đám tiên tu kia lại tới nữa rồi." Hắc y nam tử rũ mắt nhìn Lăng Trần Sóc, nói, "Nếu ngài không muốn thi thể Vân tiên sư bị đám người đó cướp đi, vậy thì đừng......"
Lăng Trần Sóc chửi nhỏ một tiếng "Phế vật", cẩn thận bế ngang người trong lòng lên, nhẹ nhàng thả lại trên băng đài, không cam lòng xem xét cổ tay trắng nõn của y -- vẫn như cũ không có chút nhịp đập nào.
Nắm chặt cổ tay không thể thăm dò mạch đập kia, Lăng Trần Sóc nhìn dung nhan tái nhợt an tĩnh ngủ trên băng đài, run giọng nói một tiếng "Thực xin lỗi".
Người kia nằm trên băng đài mười bảy năm, không có chút nào đáp lại. Lăng Trần Sóc cẩn thận chỉnh lại bạch y cùng mái tóc dài đến thật chỉnh chỉnh tề tề, mới xoay người ra khỏi hang động.
Bên ngoài ma cung đã trong ba tầng ngoài ba tầng vây đầy tiên tu, nhìn thấy Lăng Trần Sóc xuất hiện. Tức khắc quần chúng xúc động phẫn nộ.
"Ma đầu! Mau đem Vân tiên sư giao ra đây!"
Lăng Trần Sóc hơi hơi câu môi, lạnh lùng nói: "Y là của ta."
"Phi! Lăng Trần Sóc!" Một tiên tu nói, "Ngươi là đồ vô sỉ khi sư diệt tổ! Vân tiên sư đã chết rồi, ngươi cất giấu kim thân Vân tiên sư là muốn làm gì?!"
"Đừng tưởng rằng chúng ta nhìn không ra tâm tư xấu xa kia của ngươi! Lúc Vân tiên sư sinh thời không bò lên giường y được, sau khi chết lại ôm một cái thi thể, ngươi rất vui sướиɠ đi?!"
Nghe được bảy chữ "Ôm một cái thi thể lạnh lẽo" kia, Lăng Trần Sóc phảng phất như bị một cây đao đâm vào ngực, rất đau, hắn gắt gao nhíu mày, nói: "Các ngươi tìm chết!"
Lăng Trần Sóc vung tay áo, một trận gió như muôn vàn lưỡi dao sắc bén đánh tới đám tiên tu kia, chỉ trong một chốc cát bụi đã che lấp mặt trời, địa ám thiên hôn*⁵.
*Bầu trời, mặt đất bị che khuất, tối sầm.
Đột nhiên, một đạo ánh sáng chói mắt huy hoàng đánh úp lại, Lăng Trần Sóc hơi hơi nhíu mày, khóe môi chảy xuống một tia máu đỏ tươi.
"Thiên Tượng Hồi Quang Kính, phản chiếu lại hết tất cả pháp lực!" Một tiên tu hô, "Ma đầu này đã trọng thương rồi!"
"Ma đầu, hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!!!"
"Đoạt lại Vân tiên sư! Trọng chấn Thập Tam Châu!"
^_^
Hố mới đây, đăng chương 1 trước khi tui "chết" hic ;-;.
7/5/2022