Người mở miệng chào hỏi tên là Chu Hàm, là hoa khôi và nữ thần trong mắt rất nhiều người của khoa biểu diễn, cũng giống như không ít người trong học viện, đầu tim treo ở trên người Yến Thừa An.
Cô ta vốn đang xem di động ở hàng phía sau, bỗng nhiên nghe thấy có người nói nhỏ: “Có phải bạn gái của Yến Thừa An hay không, quá xinh đẹp rồi.”
Trực tiếp sửng sốt, vừa ngẩng đầu nhìn qua quả nhiên là Yến Thừa An cùng với một cô gái xa lạ.
Bạn gái của anh vẫn luôn không xuất hiện, rất nhiều người bao gồm cô ta, đều cảm thấy đoạn tình cảm này nhất định không lâu dài.
Mắt thấy đã trôi qua gần một năm, chuyện tình cảm cũng không có bất cứ tin tức gì, trong lòng mọi người đều suy đoán có phải Yến Thừa An đã độc thân rồi hay không.
Không nghĩ tới lại đột nhiên thấy một màn như vậy.
Nói không chừng không phải bạn gái anh, mà là em gái có quan hệ huyết thống?
Trong lòng Chu Hàm thần tìm một cái cớ, chủ động đi lên trước, nhìn về phía Yến Thừa An, muốn có được đáp án cô ta mong muốn: “Thừa An, đây là bạn của cậu sao?”
Yến Thừa An nhìn cô ta, biểu cảm vẫn luôn ôn tồn lễ độ. Nghe đối phương hỏi chuyện, anh quay đầu lại nhìn Tô Mạn, ý cười trên khóe miệng sâu thêm, không một chút do dự mà nói ra lời nói khiến Chu Hàm cảm thấy vô cùng tàn nhẫn.
“Tô Mạn —— bạn gái của tôi.”
Nói xong lại giới thiệu đơn giản cho Tô Mạn về cô ta: “Bạn học của anh, Chu Hàm.”
Trong lòng Chu Hàm chợt lạnh, trên mặt vẫn là nụ cười hào phóng xinh đẹp, nhưng trong lòng lại hoàn toàn không có cách nào lừa gạt chính mình.
Làm trong đầu cô ta vang lên tiếng cảnh báo còn có vẻ ngoài ngày thường bản thân lấy làm tự hào đứng ở trước mặt bạn gái Yến Thừa An, thế nhưng thấp thoáng rơi xuống thế hạ phong!
Thân là người đẹp nổi tiếng của Học viện điện ảnh thủ đô, ngày thường cũng gặp qua đông đảo người đẹp, Chu Hàm nhìn ra được vẻ ngoài của cô gái tên Tô Mạn này có thể xứng với số một số hai so với toàn bộ nữ sinh khoa biểu diễn.
Khí chất xuất chúng, trang phục trên người cùng với trang sức thoạt nhìn cũng không phải đồ bình thường.
Vốn đã chua xót, ghen ghét, lòng Chu Hàm càng thêm đố kỵ. Làm cô ta không nghĩ tới chính là, cô gái tên Tô Mạn này, chỉ nhìn cô ta một cái, rồi không hề nhìn lại, không hề để cô ta vào mắt.
Thói quen bị bạn học cùng giới bên cạnh kiêng kị, luôn là tiêu điểm trong đám người, mà giờ ở trong mắt đối phương Chu Hàm tựa như không có chút cảm giác tồn tại nào.
Thật khó chịu, lại cảm thấy thẹn, Chu Hàm vẫn không cam lòng, lộ ra một nụ cười xã giao, chủ động đưa tay ra.
“Hóa ra là bạn gái của cậu, trước kia cũng chưa nghe nói qua, cũng không có gặp qua.”
“Xin chào, tôi là Chu Hàm, bạn học của Thừa An. Trước kia cũng từng cùng nhau phối hợp diễn “Chiến hữu”.”
Ghen ghét tình địch trong lòng đã muốn tràn ra ngoài, Chu Hàm vẫn biểu hiện rất thoả đáng, cũng muốn thám thính thêm chút tin tức về “Tình địch” này.
Chỉ là, tuy là lý trí đã tận lực khống chế nói cô ta không nên nói mấy câu chua chát và rõ rệt như vậy, biểu hiện của Chu Hàm, người sáng suốt sao lại không nhìn ra chứ.
Tràn đầy mùi chua.