"Nếu muốn xem nhân duyên, trước tiên cô viết một chữ đi."
Tô Nhiên nói xong bèn nhìn về phía các ông lão bà lão đang vây xem hỏi: "Các vị có mang theo giấy bút không ạ? Cho cháu mượn dùng một lát."
Các ông lão bà lão kia vội nói: "Có có."
Bọn họ đến công viên xem mắt cho cháu trai cháu gái, đương nhiên luôn mang theo giấy bút bên người. Một bà lão ngay lập tức lấy ra một tờ giấy.
Từ Manh Manh nhận lấy giấy bút, cô nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng viết xuống một chữ: "Cưới."
Nhìn thấy chữ kia, Tô Nhiên hơi nhăn mày.
Từ Manh Manh thấy thế cười nói: "Sao vậy? Chữ này rất khó tính sao?"
"Không khó tính." Tô Nhiên ngước mắt lên nhìn Từ Manh Manh một chút, "Không biết nên xưng hô với tiểu thư như thế nào?"
Từ Manh Manh: "Ta họ Từ."
"Từ tiểu thư, từ chữ này nhìn ra được cô đã đính hôn rồi." Tô Nhiên chắc chắn nói.
Từ Manh Manh giật mình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vô thức hỏi: "Làm sao cậu biết?"
"Hừ, cô gái này đính hôn rồi còn chạy tới đây xem nhân duyên làm gì, định gậy chuyện à?" Một bà lão đứng kế bên có chút khó chịu nói.
Mọi người xung quanh đều nhìn ra có gì đó không đúng, nhao nhao đồng ý.
Mặt Từ Manh Manh đỏ lên, cứng ngắc nói: " Chẳng lẽ đính hôn rồi thì không thể đi xem nhân duyên à?"
"Không phải." Tô Nhiên lắc đầu nói:"Trái ngược mới đúng, cô lúc này đi xem nhân duyên mới là quyết định đúng đắn đấy."
"Lời này của cậu có ý gì?" Từ Manh Manh không ngốc, cô đương nhiên biết trong câu nói của Tô Nhiên có ẩn ý.
Tô Nhiên chỉ vào tờ giấy nói: "Cô đừng có gấp, để tôi nói rõ chữ này, nếu nói không đúng thì cô cứ việc đập bảng hiệu của tôi."
"Được, vậy tôi đây nghe thử xem cậu nói được cái gì." Từ Manh Manh khoanh tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Tô Nhiên.
Trong lòng cô căn bản không tin lời cậu nói, chồng chưa cưới Nghiêm Vanh đối xử với cô tốt vô cùng. Bên cạnh hắn luôn có ong bướm vo ve nhưng chưa bao giờ nghe thấy bất kì tiếng xấu nào, thậm chí mỗi lần đi công tác hắn đều báo cáo lịch trình với cô. Chuyện này trong vòng phú nhị đại ai cũng biết.
"Cái chữ "cưới" này có nghĩa là hôn nhân, đây cũng là lí do tôi đoán ra được cô đã đính hôn." Tô Nhiên không sốt ruột chút nào, dừng lại nhìn Từ Manh Manh một chút rồi nói: "Nhưng mà chữ "cưới" này viết vào sáng sớm lại là điềm xấu."
"Vì sao?" Từ Manh Manh không nhịn được hỏi.
Cô hỏi câu này cũng chính là nói ra tiếng lòng của những người đang xem phát sóng trực tiếp.
"Đứa nào nói Tô Nhiên diễn xuất không tốt, ông đây là người đầu tiên đánh nó đến mẹ cũng không nhận ra, nhìn diễn xuất "xuất chúng" của người ta đi kìa, nhà nước nợ cậu ta một cái giải Oscar đấy!".
ngôn tình sủng"Há há há, Tô Nhiện bốc phét đến là chân thực. Tám phần mười là cậu ta đã nhận ra Từ Manh Manh!"
"Không sai, giả vờ giỏi quá! Đề nghị lần sau Tô Nhiên đi diễn kẻ lừa đảo, thành bản sắc cá nhân luôn! ha ha ha "
"Chữ "cưới*" này dựa theo ý nghĩa từ xưa là ở lúc hoàng hôn thành thân, cho nên cô viết chữ này vào buổi sáng liền biến từ cát thành hung. Nếu như vẫn kết hôn, cô sẽ thiệt hại vô cùng lớn." Tô Nhiên chỉ vào chữ nói thẳng: "Huống hồ cô viết bộ nữ quá lớn, bộ nhật thừa nét biến thành bộ mục (mắt). Tôi nghĩ chuyện chồng sắp cưới của cô ngoại tình đã bị người nhà cô nhìn thấy. Chỉ là ông ấy không biết nói cho cô như thế nào thôi."
(* 婚:cưới; 女: bộ nữ;日:bộ nhật; 目: bộ mục) Đám người xung quanh nghe đến say sưa ngon lành. Không cần biết thằng nhóc này nói có đúng không nhưng nghe qua rất chân thực.
"Cậu nói xong xong rồi?" Ngoài dự đoán của mọi người Từ Manh Manh vô cùng bình tĩnh.
"Xong rồi." Tô Nhiên gật đầu.
"Rất tốt! Tôi bây giờ nói cho cậu biết, từ nãy đến giờ cậu chỉ nói hươu nói vượn!"
Từ Manh Manh chống tay xuống bàn đứng dậy, cười khinh thường: "Chồng sắp cưới của tôi luôn coi tôi là trung tâm, tôi với anh ấy là thanh mai trúc mã, sao có thể ngoại tình? Hơn nữa nếu anh ấy thực sự ngoại tình bị người nhà tôi nhìn thấy, họ cũng sẽ không giấu giếm tôi!"
Tô Nhiên khẽ nâng mắt, con ngươi màu đen lướt thoáng qua cảm giác phiền toái.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Từ tiểu thư à, trên đời có những thứ nhìn vậy nhưng không phải vậy."
"Ha ha ha, Tô Nhiên giả vờ giỏi vãi! Bạn trai Từ Manh Manh là cậu chủ của công ty bất động sản Hằng Nguyên, hai người họ lớn lên cùng nhau, sao có khả năng ngoại tình?"
Nghe thấy lời Tô Nhiên nói, cả đám fans Tô Thần bắt đầu điên cuồng công kích cậu.
"Đúng đấy! Người ta là trời sinh một cặp, môn đăng hộ đối, Tô Nhiên nói như vậy khác gì phỉ báng người ta!"
"Câu nói này vẫn là giữ lại tự mình dùng đi, Tô tiên sinh." Từ Manh Manh nhếch môi, không nể nang gì. Nhưng cô còn chưa dứt lời, điện thoại di động trong túi liền vang lên.
"Nghe đi." Mười ngón tay Tô Nhiên đan vào nhau, chậm rãi nói.
Từ Manh Manh nhìn cậu một cái, cười lạnh: "Nghe thì nghe, chẳng lẽ cuộc điện thoại này là người nhà nói chồng chưa cưới của tôi ngoại tình chắc?" Cô không nói hai lời liền lấy điện thoại ra, nhìn xem người gọi là ai, trong lòng hơi hoảng hốt, là cha.
Lúc này, Lâm Húc nháy mắt với Thái Văn ra hiệu quay cận cảnh điện thoại. Người xem phát sóng trực tiếp liền dễ dàng theo dõi cuộc điện thoại.
Đến khi nhìn thấy hai chữ "ba ba", những người đang xem chương trình lập tức thấy lạnh sống lưng. Nhìn lại Tô Nhiên, mới vừa nãy còn cảm thấy cậu giả vờ giả vịt, hiện tại lại cảm thấy cao thâm khó dò.
"Không nghe sao? Có lẽ cha cô bây giờ đang gấp lắm đấy." Tô Nhiên thong dong nói.
Từ Manh Manh nhìn cậu một cái, trong lòng có một loại cảm giác không rét mà run, cô mím môi, nhận điện thoại, vì khẩn trương mà giọng có hơi khàn, "Alo, cha à, cha tìm con có chuyện gì không?"
"Con gái, cha có chuyện muốn nói với con." Trong giọng Từ Thành Trì rõ ràng có chút bất an.
Ông vừa nghe thư ký thông báo mới biết được Manh Manh đi gây chuyện với Tô Nhiên. Từ Thành Trì vốn dĩ lo lắng con gái xảy ra chuyện gì nên mới xem trực tiếp, nhưng càng xem càng cảm thấy không đúng lắm, cái cậu Tô Nhiên này nói quá chuẩn.
Tên Nghiêm Vanh kia quả thực đã ngoại tình, hơn nữa còn bị ông tận mắt nhìn thấy. Việc này không có nhiều người biết, đến cả vợ mình ông cũng chưa từng nói ra, ông muốn tìm thời điểm thích hợp để giải quyết chuyện này.
Từ Thành Trì cũng không ngại mất chút vốn cùng nhà họ Nghiêm làm ăn, nhưng ông lại sợ Nghiêm Vanh tổn thương Từ Manh Manh. Dù sao tên Nghiêm Vanh này quá mưu mô xảo trá, gã có thể làm tất cả mọi người tin gã yêu sâu đậm con gái ông, quay đi lại cùng bạn thân Manh Manh làm ra cái chuyện mèo mả gà đồng.
Loại đàn ông khốn nạn này, ném cho chó gặm cũng đáng!
Vì việc này mà Từ Thành Trì lo lắng mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày liền. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Ông xem chương trình này có ít nhất mấy trăm vạn người đang theo dõi, nếu đem tin tức này nói ra bọn họ sẽ có lợi thế về mặt dư luận. Còn về phần Manh Manh, Từ Thành Trì hiểu rất rõ tính cách con gái mình, cô từ nhỏ đã mạnh mẽ cứng rắn, biết Nghiêm Vanh ngoại tình, cô chắc chắn sẽ chỉ hận gã, không chút nào luyến tiếc!
"Cha, chắc không phải cha muốn nói với con Nghiêm Vanh ngoại tình đâu nhỉ?" Từ Manh Manh cố gắng nói giống như đang đùa giỡn để làm dịu bớt bầu không khí.
Nhưng Từ Thành Trì ở đầu dây bên kia lại thở dài: "Manh Manh, tên đó không xứng với con."
"Cha!" Từ Manh Manh như bị sét đánh ngang tai.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả càng như điên lên.
"Không phải chứ? Nghiêm Vanh ngoại tình thật à?"
"Vãi hưởng!!!"
"Khiếp sợ! Đây không phải kịch bản của chương trình đấy chứ? Thật con mịe nó rùng mình!"
_____________________