Edit: Bạch Lan Tửu

Ghi chú: Chương này có những đoạn nói về Hạ Tông Trạch và Lâm Miểu thời trẻ nên Lan xin để ngôi dẫn chuyện của những đoạn đó là anh và cô nhé. Cảm ơn mọi người!

Khi Lâm Miểu còn trẻ là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có tài, là mối tình đầu trong mộng của rất nhiều nam sinh mới biết yêu thời đại học. Hơn hai mươi năm trước là những năm phản nghịch mà lại tương đối bảo thủ, rất nhiều nam sinh sẽ đem lòng yêu thích giấu ở sâu trong đáy lòng, rất ít người có được sự không che dấu như của Hạ Tông Trạch, là một học sinh thẳng thắn đến có tính xâm lược.

Lâm Miểu bạch điềm nhưng không ngốc[1], trong lòng người nam sinh luôn có vẻ mặt lạnh lùng kia tồn tại suy nghĩ gì với cô, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra.

[1] Ngốc, bạch, điềm; Là thuật ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, chỉ những cô gái ngây thơ trong sáng, đôi khi là ngốc nghếch.

Mỗi lần lên lớp học giám định và thưởng thức quốc họa, anh vĩnh viễn là người đầu tiên đi đến cầu thang lớp học nhưng lại không hề đoạt vị trí bàn đầu mà là tìm một vị trí khuất tại nơi khó nhìn mà ngồi xuống, quang minh chính đại mà thưởng thức lớp học của cô Lâm.

Vóc dáng Hạ Tông Trạch rất cao, mặc dù ngồi ở vị trí cuối cùng cũng rất gây chú ý, dáng vẻ lại tuấn tú lạnh lùng, nữ sinh cùng lớp cứ mười người thì có đến chín người là nhìn trộm anh, nhưng anh chưa bao giờ liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn bài giảng của Lâm Miểu. Thỉnh thoảng tầm mắt Lâm Miểu và anh sẽ giao nhau, anh liền hơi mất tự nhiên mà cúi đầu, cầm lấy bút mà thêm vài nét trên bức ký họa.

Tan lớp, các bạn học lục tục kéo nhau đi ra, Hạ Tông Trạch lại luôn là người rời đi sau cùng, có khi lại lẳng lặng nhìn Lâm Miểu mỉm cười tạm biệt anh, có khi lại bước lên nói chuyện hai câu với cô, giúp cô đưa tư liệu đến văn phòng.

Lần này, Lâm Miểu mang mấy bức họa phỏng theo tranh thời Đường đến giảng bài, tranh là do cô tự phỏng theo mà vẽ, đủ để lấy giả làm thật, cô nói là dạy xong có chút khó khăn khi dọn dẹp, Hạ Tông Trạch vẫn trầm mặc như trước mà bước lên, giúp cô cuộn tròn bức họa rồi cẩn thận sửa lại cho tốt.

Kỳ lạ, cái người đàn ông lúc đánh nhau thì liều cả mạng này làm việc lại hết sức cẩn thận, đối xử với bức họa của cô như đối với những món đồ dễ vỡ, cẩn thận đến mức gần như thành kính.

"Tranh này là tôi phỏng theo thôi, không đáng giá bao nhiêu tiền, em không cần phiền phức như vậy, tùy tiện cầm là được." Lâm Miểu cười cười nhìn anh, đôi mắt màu đen cong cong, như là cất chứa hàng vạn ngôi sao bên trong.

Hạ Tông Trạch không nhìn lên, chỉ quen tay mà đóng túi đặc chế lại, lạnh lùng nói: "Không phiền!"

Đến văn phòng, Lâm Miểu mới phát hiện trong túi đựng tranh còn có một cây bút máy màu vàng. Bút máy mang lại cảm giác lành lạnh, cũng không nhẹ, tạo hình lại rất thanh tú, thích hợp cho con gái dùng.

"Ai nha, cây bút này không rẻ đâu." Nữ đồng nghiệp bưng chén trà bằng sứ tráng men thò sang, chậc chậc thở dài: "Mị lực của cô Lâm thật lớn, lại là ai yêu thầm mà tặng đây."

Lâm Miểu cười cười, bỏ lại bút máy vào trong túi.

Mùa thu cây ngô đồng rụng lá, mọi nơi đều là màu vàng đến lóa mắt, trong văn phòng trống trải, bức màn màu trắng lay động theo gió.

Bàn làm việc là loại bàn gỗ sơn màu vàng đã cũ, nhưng sắp xếp thực sự rất ổn, ngón tay trắng nõn tinh tế của Lâm Miểu đẩy bút máy đến trước mặt nam sinh vẫn luôn mặt không cảm xúc kia, nói: "Cảm ơn quà của em, nhưng vô công bất thụ lộc, cô không thể nhận."

Năm ngón tay của Hạ Tông Trạch nắm lại, thẳng lưng, nói: "Nếu cô Lâm không nhận thì cứ bỏ nó đi, đồ đã tặng, em tuyệt đối không nhận lại."

Không chịu nhận thì bỏ đi... Người này nói chuyện luôn trước sau như một mà hết sức bá đạo cường thế.

Lâm Miểu hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Bút máy không hề có lỗi, sao lại muốn bỏ nó đi?"

Hạ Tông Trạch nâng đôi mắt sắc bén lên, hỏi: "Bút máy không có sai lầm gì, chẳng lẽ em thích cô là sai lầm?"

Lâm Miểu vẫn cười như trước, im lặng trong chốc lát mới nhìn lá rụng bay tán loạn ngoài cửa sổ: "Em thích tôi không phải sai lầm gì, nhưng nếu thân là giáo viên mà tôi lại đáp ứng sự theo đuổi của em, thì đó lại là sai lầm."

"Vì sao?" Hạ Tông Trạch cơ hồ lập tức cắt ngang lời cô: "Đây đã là thời đại nào rồi?"

"Thân làm thầy, chế độ cho phép không hề liên quan đến thời đại. Hơn nữa, tôi chỉ nghĩ vô cùng đơn giản, có lời đồn đãi không hay không hợp với tôi." Lâm Miểu nhìn anh nói: "Cho nên, tôi sẽ không yêu đương với sinh viên của mình."

Hốc mắt của Hạ Tông Trạch rất sâu, lúc cười rộ lên vô cùng tuấn lãng, nhưng nếu nghiêm mặt thì lại vô cùng dọa người. Đôi mắt anh giấu trong bóng tối, qua hồi lâu mới hỏi một câu: "Cô để ý đến thân phận của em?"

Lâm Miểu hơi hơi nghiêng đầu, mặt lộ ra nghi hoặc.

Hạ Tông Trạch cong khóe miệng, tự giễu: "Để ý đến thân phận con riêng không thể thấy ánh sáng của nhà họ Hạ?"

"Sao em lại nghĩ như vậy?" Lâm Miểu thật sự khiếp sợ: "Tuyệt đối không phải nguyên nhân này."

Hạ Tông Trạch nhìn cô không chớp mắt, thật lâu sau mới gật gật đầu: "Em biết rồi."

Dã tính trong mắt anh khó thuần, lạnh như băng sương, Lâm Miểu cảm thấy chàng trai ngốc này cái gì cũng không hiểu.

Từ đó về sau, thời gian vội vàng trôi, đã hơn một tháng Lâm Miểu chưa nhìn thấy Hạ Tông Trạch, môn tự chọn mỗi tuần anh cũng không lên lớp. Thỉnh thoảng khi Lâm Miểu một mình dọn dẹp tư liệu ở văn phòng, cũng sẽ lơ đãng mà nhớ đến thiếu niên phản nghịch kia, nhớ đến mặt mày tràn ngập lệ khí sâu nặng và sắc bén của anh.

Lần nữa nghe được tin tức của Hạ Tông Trạch là vào kì thi cuối kì khi thời tiết rét đậm, nữ đồng nghiệp kéo lấy hai tờ khăn giấy lau nước mũi, dùng lời nói đầy giọng mũi nói: "Cô giáo Lâm, cô đã nghe nói chưa, Hạ Tông Trạch mà lên lớp tự chọn của cô ấy... Sắp bị khai trừ hồ sơ rồi đấy!"

Sau khi Lâm Miểu tan lớp, đang cởi khăn quàng cổ lông dê màu nâu nhạt, nghe vậy thì hơi dừng lại, nói: "Sao lại như vậy?"

"Đánh nhau, đánh thật rất tàn nhẫn, đánh ba nam sinh năm ba của học viện Thể thao đến mức nhập viện luôn. Phụ huynh của mấy nam sinh đó làm loạn rất lớn, trường học cũng không tiện dung túng, thậm chí Hạ Tông Trạch này còn là tái phạm, lại không ai chịu ra mặt bảo ban cậu ta nên càng ngày càng tệ." Vừa nói vị đồng nghiệp này vừa vo tròn khăn giấy thành viên, ném vào sọt rác, "hừ" một tiếng rồi nói: "Đáng tiếc, đã là năm ba rồi, rất nhanh là có thể tốt nghiệp, đáng tiếc phải dừng tại đây."

Lâm Miểu không hiểu sao lại nặng nề trong lòng, nhẹ giọng hỏi: "Không phải cậu ta rất có gia thế sao, bỏ mặc cậu ta rồi?"

"Con riêng ấy hả, ông Hạ không chỉ có một mình cậu ta là con trai, hơn nữa không nghe lời nên đương nhiên bị bỏ mặc rồi." Nữ đồng nghiệp bày ra thái độ không sao cả, hài hước nói: "Chỉ là Hạ Tông Trạch có dáng vẻ đẹp như vậy, nói không chừng có thể đi làm diễn viên gì đó."

Lâm Miểu hơi thất thần, mãi đến khi nữ đồng nghiệp tỏ vẻ thần thần bí bí mà sát lại: "Cô Lâm, tôi nghe nói một việc... Tôi cũng chỉ là nghe nói thôi, nếu có mạo phạm, thì cô đừng để ý nha."

Lâm Miểu thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: "Chuyện gì thế?"

Nữ đồng nghiệp trầm ngâm trong chốc lát, sau đó ậm ừ: "Tôi nghe viện trưởng nói, sở dĩ Hạ Tông Trạch đi đánh nhau là có chút liên quan đến cô."

Nụ cười trên mặt Lâm Miểu nhạt đi.

Cô ngẩn ra trong chốc lát, khăn quàng cổ đã cởi xuống lại được quàng lên cổ lần nữa, cuối cùng cô đứng dậy, đẩy ghế dựa ra, nói: "Cô Trương, tôi còn có việc, đi trước đây."

Giáo viên phụ trách đi công tác, Hạ lão gia tựa như cũng quên mất mình có một đứa con trai riêng không mấy thuận mắt, lúc Lâm Miểu đến nơi, Hạ Tông Trạch vẫn còn đang ở cục cảnh sát, một người đàn ông cao lớn lại bị bắt ngồi trên ghế để xét hỏi, có chút đáng thương.

Lâm Miểu nộp tiền phạt, cô gái hiền lành dịu dàng lại ăn nói khép nép trước mặt gia đình người bị đánh, cũng may mấy vị phụ huynh này xem ở phần mặt mũi cô là giáo viên, không nói mấy lời quá khó nghe, chỉ kêu Lâm Miểu quản sinh viên nhà mình cho tốt, sau khi lấy tiền thì hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lâm Miểu lê thân thể mỏi mệt của mình đi ký tên nhận người, chờ thủ tục xong xuôi mới có đồng chí cảnh sát cầm chìa khóa mở còng tay cho Hạ Tông Trạch, dặn dò anh: "Cậu nhóc, sau này đừng xúc động như vậy nữa, đọc sách cho tốt mà làm người."

Hạ tông Trạch ngẩng đầu đứng trước mặt Lâm Miểu, không nói một lời, như là một đấu sĩ vĩnh viễn không chịu thua.

Ra khỏi cục cảnh sát, Lâm Miểu từ từ dừng chân, xoay người nhìn nam sinh vẫn luôn im lặng phía sau. Tiếp xúc với tầm mắt cô, Hạ Tông Trạch lập tức cúi thấp đầu, hai tay nắm thành nắm đấm buôn thõng bên sườn. Đèn xe chói mắt chợt lướt qua ven đường, chiếu sáng vết thương bên khóe miệng và trên mu bàn tay của anh... Lộ ra bên ngoài còn như vậy, những chỗ được quần áo trên người che đi, có lẽ bị thương càng nghiêm trọng hơn.

Đối thủ là sinh viên của Học viện Thể thao, lại còn là một đánh ba, sao anh dám?

"Cho tôi xem vết thương của em." Lâm Miểu duỗi tay sờ sờ khóe miệng của anh, nhưng lại bị tay anh không kiên nhẫn ngăn lại.

"Tôi đưa em đi bệnh viện." Lâm Miểu cũng không giận, chỉ bình tĩnh đề nghị.

Hạ Tông Trạch lại lùi về phía sau một bước, trong bóng đêm, đôi mắt đặt biệt thâm trầm, tức giận nói: "Em không có vấn đề gì."

"Vì sao lại đánh nhau?" Lâm Miểu dần hạ tay xuống, nhìn anh hỏi.

Hạ Tông Trạch nghiêng đầu, đường cong của khuôn mặt nghiêng vừa cứng rắn tuấn lãng, vừa quật cường, im lặng một lát mới nói: "Nhìn bọn chúng ngứa mắt."

Ánh mắt Lâm Miểu hiểu rõ, nói: "Em nói dối."

"Tiền thuốc men cô bồi thường, em sẽ nghĩ cách trả lại cho cô." Hạ Tông Trạch nghiêng mặt sang bên trái mà nói, khép chặt áo khoác lông trên người, trầm giọng: "Cảm ơn cô, cô Lâm."

"Vì sao đánh nhau?" Lâm Miểu nâng cao giọng, thân ảnh như vậy đứng giữa đêm đông vừa nhu nhược lại vừa kiên cường, hỏi: "Có liên quan đến tôi ư?"

Bước chân Hạ Tông Trạch khựng lại, bóng dáng cao lớn hơi co rúm.

Ven đường, xe đạp và xe hơi cờ đỏ nhỏ lui tới không ngừng, bầu trời đêm bị biến thành sắc thái kỳ quái, trong gió lạnh gào thét, người đàn ông xoay khuôn mặt kiệt ngạo mang dã tính khó thuần, lạnh lùng "ha" một tiếng, cười nhạo nói: "Đừng tự mình đa tình, cô giáo Lâm."

Dưới đèn đường, Lâm Miểu thật lâu không nói gì, có lẽ cô đã hiểu điều gì, lại có lẽ không hiểu cái gì.

Từ đầu đến cuối, người biết được nội tình chỉ có Hạ Ngữ Băng bàng quan đứng xem.

Cô chính mắt thấy bí mật của ba, biết ông vì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy với ba tên nam sinh của Học viện Thể thao kia... Bởi vì bọn họ đáng đời.

"... Cô giáo Lâm kia chính là Lâm Miểu của lớp học giám định và thưởng thức quốc họa, nghe nói so với chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ lớn hơn hai tuổi! Eo kia! Chân kia! Chậc chậc!"

"Hoàng Đông Lai, cậu thật có gan nha, thế mà dám đánh chủ ý lên cả đầu cô giáo luôn."

"Có liên quan gì? Có bao nhiêu nam sinh không lấy cô ta làm một chút mộng xuân đâu? Cố tình còn thích mặc sườn xám, thèm đến khó nhịn nha!"

"Không biết làm có sảng khoái hay không nhỉ, bằng không mấy người chúng ta đánh cuộc đi, xem ai có thể trước khi tốt nghiệp mà “làm” được cô ta ha ha ha ha… Ách! Con mẹ nó nhà cậu! Vì sao lại đánh tôi!"

Hạ Ngữ Băng đứng trong hồi ức lạnh băng, nhìn Hạ Tông Trạch như một chú sư tử tức giận xông ra từ dưới tàng cây, hung hăng nện hai quyền cho đồng lõa, lại đánh kẻ chủ mưu đến mặt mũi bầm dập, đập đầu hắn từng cái lại từng cái lên thân cây, đập đến mức thân cây rung lên ầm ầm.

Từ đầu đến cuối, đôi mắt anh đều không hề chớp lấy một cái, âm ngoan đến dọa người.

"Hạ Ngữ Băng, Hạ Ngữ Băng..."

Tiếng gọi của Lâm Kiến Thâm dần rõ ràng, đánh thức cô từ trong hồi ức.

Hạ Ngữ Băng gian nan nâng mi mắt nặng trĩu lên, lại bị ánh sáng chói lóa ngoài cửa sổ làm cho đau đớn. Cô rên lên một tiếng, như chuột nhỏ lùi vào bên trong đệm chăn mềm mại, mơ hồ mà gọi một tiếng: "Ba..."

"Trời đã sáng, em đã không còn ở trong mộng." Lâm Kiến Thâm sờ sờ khuôn mặt cô, lo lắng nói: "Em vẫn luôn khóc."

Hạ Ngữ Băng mở mắt ra, sờ sờ khóe mắt, thật sự là sờ được vệt nước ướt át.

"Nhìn thấy mẹ em à?" Lâm Kiến Thâm hỏi: "Hiện tại dáng vẻ của dì ấy thế nào?"

Qua một hồi lâu, Hạ Ngữ Băng mới dần dần hồi phục ý thức, thân thể nảy lên một luồng đau đớn khó nói lên lời. Cô quay đầu nhìn nhìn cây dẫn hồn bên mép giường, thân cây đã đâm chồi sinh trưởng, khai chi tán diệp, nhưng vẫn chưa khô héo.

"Em đã thấy kí ức của bọn họ, nhưng trong trí nhớ, lại không có kiếp sau của mẹ." Hạ Ngữ Băng mở to đôi mắt đã đỏ lên, lại lặp lại một lần: "Lâm Kiến Thâm, không nhìn thấy kiếp sau của mẹ."

Lâm Kiến Thâm sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía cây dẫn hồn đặt trên chiếc tủ lùn.

Cây dẫn hồn không thể nào không linh. Nếu trong mộng không thể nhìn thấy vong hồn hoặc kiếp sau của vong hồn, vậy thì chỉ có một khả năng: Người chết đi đã sớm hồn phi phách tán, không còn dấu vết để tìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play