Trong bóng tối, cô như một đứa trẻ, ôm chặt lấy tấm chăn mềm, lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được.
Hình ảnh Hàn Nặc đưa cô về nhà rồi đứng dưới tầng vẫy tay với cô, hình ảnh Hàn Nặc ôm Tạ Viễn Đằng nhìn cô, cả hình ảnh anh ta đứng dưới tán cây, và hình ảnh anh ta mất khống chế nắm lấy tay cô ở hôn lễ, tất cả đều ùa ra một cách bất ngờ.
Cô khẽ nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, dòng lệ chậm rãi lăn xuống.
Hàn Nặc, tôi không hiểu, con đường này là anh chọn đúng không? Ba năm trước anh đã ra quyết định đó, tại sao đến giờ còn làm như vậy?
Nếu như nói cuộc chia tay ba năm trước đây là do anh bất đắc dĩ phải làm, nếu như lúc ấy anh chọn cô ta khiến trái tim tôi chết điếng, vậy thì ba năm tính là cái gì? Anh yêu cô ta? Anh là tình yêu của cô ta?
Còn tôi, có lẽ đã trở thành một vị khách qua đường không còn quan trọng trong đời anh rồi. Đúng không? Là như vậy sao?
Lúc tôi cần anh nhất, anh lại vứt bỏ tôi trong mưa. Anh biết tôi phải mất bao lâu để quên anh không? Anh có biết ba năm nay tôi sống thế nào không? Mỗi lần nhắm mắt lại, hình bóng anh lại hiện lên trong đầu tôi, không đuổi đi được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT