"Xin chào, cho hỏi anh có chuyện gì sao?" Cố Bạch hỏi.
Ánh mắt người đàn ông vẫn như cũ nhìn bên trong nhà hàng, không trả lời.
Cố Bạch: "Anh đói à?"
Người nọ vẫn trầm mặc.
Cố Bạch: "..." Chẳng lẽ là người câm?
"Có muốn ăn gì không?"
Tiếp tục trầm mặc...
Cố Bạch im lặng, quay người định không để ý tới người nọ nữa. Thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao mình cũng không mất miếng thịt nào.
Nhưng Cố Bạch vừa nhấc chân bước vào nhà hàng thì nghe thấy âm thanh "ùng ục" quen thuộc. Âm thanh này đã lâu không nghe. Tính toán thời gian, rõ ràng cậu mới tới thế giới này được mấy ngày mà cảm giác cứ như đã qua mấy năm vậy. Lúc sống trong thời kì mạt thế ở Trái Đất, âm thanh đói bụng này là một trong những âm thanh không còn xa lạ.
"Vào đi, để tôi làm gì đó cho anh ăn." Cố Bạch bất đắc dĩ nói với người đàn ông bên ngoài.
Nếu vẫn ở mạt thế, chắc chắn cậu sẽ không xen vào chuyện của người khác. Dù sao lòng người khó dò, ngay cả cậu còn sống chưa xong thì sao có sức lực quản người khác được. Có lẽ ông trời đã cho cậu một cơ hội sống một cuộc sống mới, để cậu có thể nhiều thêm vài phần trắc ẩn. Phải làm một vài việc gì đó thì mới có thể để lòng mình yên ổn được.
Ngay lúc này Cố Bạch đã quên rằng cậu đang ở trong thế giới thứ hai, không phải thế giới thực nên đồ ăn của cậu không thể làm cho người ta no bụng được.
Lần này người nọ không bất động nữa, đi theo Cố Bạch vào trong nhà hàng, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Nguyên liệu chuẩn bị vào buổi sáng đã sử dụng hết, số tiền hỗ trợ mở nhà hàng đa phần đã được dùng để mua nguyên liệu. Số tiền thu được hôm nay là 2200 đồng sao, so với tài chính ban đầu đã tăng lên gấp đôi. Mặc dù không nhiều nhưng Cố Bạch rất hài lòng.
Cố Bạch lấy ra 100 đồng sao, mua thêm chút nguyên liệu, tương đối thanh đạm. Cậu không rõ khẩu vị của người nọ là như nào, bụng kêu "ùng ục" thì chắc đói bụng đã lâu, nên ăn tham đạm chút mới tốt.
"Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi nấu cơm." Cố Bạch cầm nguyên liệu đi vào phòng bếp. Cậu thuần thục nổi lửa, lúc quay người chuẩn bị lấy nguyên liệu thì bị thân ảnh cao lớn trước mặt dọa cho giật mình, suýt chút nữa làm rơi đồ xuống đất.
"Sao anh lại đi vào đây?" Cố Bạch nhíu mày, có chút không vui. Người này cho cậu một cảm giác không chỉ là người câm, đầu óc còn không được bình thường. Hiện tại cậu rất hối hận, phi thường hối hận!
"Phòng bếp nhỏ, anh đi ra ngoài chờ tôi một chút, lập tức xong ngay." Cố Bạch đẩy người ra ngoài, đóng chặt cửa phòng bếp, lần nữa đứng trước bếp.
Đổ dầu, đảo muôi, đổ ra bát, xong.
Cố Bạch bưng ra hai bát cơm trắng, hai đĩa cải thảo ngâm và xúp lơ xào. Phát hiện người nọ vẫn giữ tư thế bị đẩy ra khỏi phòng bếp đứng ở đó.
Trước lạ sau quen, Cố Bạch nói: "Tới, ăn cơm đi."
Trong nhà hàng không có bàn ghế, Cố Bạch đành đưa đĩa thức ăn cho người nọ, sau đó vào phòng bếp tìm thứ gì đó thay thế bàn ăn.
"Nhà hàng đơn sơ, anh cứ tùy ý. Ăn xong thì về nhà đi, nói không chừng người nhà có anh đang tìm anh đó." Cố Bạch nói xong, không nhịn được cười ra tiếng.
Trong thế giới thứ hai này làm sao có thể nuốt thức ăn vào bụng được, chỉ nếm được hương vị thôi. Coi như người nọ thực sự đói thì cũng là đói ở hiện thực, lúc ấy cậu kéo người vào trong quả thực là não bị úng nước mà.
Cố Bạch đã lâu không được ăn qua mỹ thực chân chính, mặc dù giờ không ăn được vào bụng nhưng nhai đỡ nghiện vẫn có thể. Cậu nhất định phải kiếm tiền thật nhanh, như vậy có thể diệt trừ đám cỏ dại, trồng cây nông nghiệp, mới có thể ăn được mỹ thực chân chính.