Tôi Là Chủ Nông Trường Ở Tinh Tế

Chương 7: Ăn thử


1 tháng

trướctiếp

Hôm nay Vu Hiểu Nhạc được nghỉ làm, hẹn bạn bè đi dạo trong thế giới thứ hai, thuận tiện đi tới Vị Hiên quán ăn thử món ăn mới ra của họ, nhưng hai người vừa mới bước vào con đường mỹ thực đã bị một mùi hương "tập kích". 

"Hắt xì! Đây là mùi gì thế?" Vu Hiểu Nhạc nhịn không được hắt hơi 1 cái. 

"Hắt xì! Mùi lạ quá!" Người bạn kia cũng hắt hơi một cái, sau đó lại cảm thấy mùi đó thật là thơm. 

"Chắc là món mới của Vị Hiên quán. Không biết lần này họ nghiên cứu ra món gì? Thơm quá! Chúng ta đi nhanh lên." Vu Hiểu Nhạc thúc giục. 

Bước chân của hai người rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, người đồng dạng có hành vi đó không phải chỉ có hai người họ. 

Vu Hiểu Nhạc nhanh chóng đi tới trước cửa Vị Hiên quán. 

Vị trí cửa hàng Vị Hiên quán ở ngay giữa ngã rẽ đầu tiên, lưu lượng người đến rất nhiều, vị trí cực đẹp. Mỗi ngày đều có rất nhiều khách hàng, đôi khi còn phải xếp hàng chờ mới có thể tiến vào trong. Nhưng mà hôm nay, người xếp hành trước Vị Hiên quán giảm đi rất nhiều. 

Vu Hiểu Nhạc thấy thế thì rất vui, vội vàng lôi kéo người bạn xếp hàng, hưng phấn nói: "Vận khí hôm nay không tệ a. Người xếp hàng ít như vậy, khẳng định không lâu sẽ tới lượt chúng ta." 

Người bạn của cô lại không cao hứng như vậy. Cô hít hít mũi, cẩn thận ngửi ngửi hương vị trong khống khí, sau đó nhìn về phía Vu Hiểu Nhạc: "Hiểu Nhạc, tớ cảm thấy cái mùi này không phải từ trong Vị Hiên quán đâu." 

"Sao có thể như vậy được? Vị Hiên quán là nhà hàng nổi danh nhất trong thế giới thứ hai đó. Họ nấu được đồ ăn ngon hơn những nhà hàng khác, hương thơm như này sao có thể không phải do họ nấu được?" Vu Hiểu Nhạc không tin. 

Người bạn kia chỉ chỉ mấy người khác đang bước chân vội vàng, tiếp tục nói: "Tớ nghĩ mùi hương đó phát ra từ bên kia. Những người kia đều đi về phía đó, chúng ta cũng đi nhìn thử đi." 

Vu Hiểu Nhạc nhìn đội ngũ đang xếp hàng trước mặt, lại nhìn phương hướng người bạn đang chỉ, có chút do dự. 

"Cậu nhìn xem. Ở đây nửa ngày rồi vẫn không thấy những người khác tới xếp hàng, coi như không phải ở kia thì đợi lát nữa quay lại, chúng ta cũng không cần xếp hàng quá lâu." Người bạn tiếp tục khuyên can. 

Cuối cùng Vu Hiểu Nhạc thoát khỏi đội ngũ xếp hàng trước Vị Hiên quán, đi về một hướng khác. 

Quả nhiên, sau khi tiến vào con đường kia, hương thơm trong không khí ngày càng đậm. Mùi thơm cay nồng đặc thù, làm người ngửi không tự chủ được bị hấp dẫn, cuối cùng dừng trước một nhà hàng không đáng chú ý, 

Giờ phút này, trước cửa nhà hàng đã tụ tập không ít người qua đường, đều chúi đầu nhìn quanh nhà hàng. 

"Trong đó đang nấu gì thế? Hương vị này thật sự quá thơm, cách một con đường cũng ngửi thấy." 

"Tôi cũng thấy vậy! Lúc đầu tôi định đi Vị Hiên quán, kết quả đi tới đi lui lại tới cửa hàng này." 

"Nhưng sao lại không có người ra ngoài đón khách thế? Nơi này tụ tập nhiều người như vậy, dưới tình huống bình thường, không phải phục vụ phải ra tiếp khách rồi sao?" Có người đi đường cảm thấy nghi hoặc. 

"Hẳn là nhà hàng này mới mở. Trước đó tôi chưa từng thấy qua, bên trong đến cả một cái bàn cũng không có, thật là đơn sơ." 

"Nhưng thơm quá! Tôi rất hiếu kì đầu bếp đang nấu cái gì, nhất định là rất ngon." 

Những người đi đường tụ tập trước cửa ríu rít thảo luận. Không phải không có ai đi vào, chỉ là sau khi đi vào, họ thấy một cái ghế cũng chả có, mà mùi thơm trong phòng còn thơm hơn rất nhiều. Vị cay nồng làm người ta không thể chịu đựng được nên mọi người đều ăn ý đứng chờ trước cửa tiệm, dẫn tới việc càng nhiều người tới vây xem. 

Chờ tới khi Cố Bạch nấu xong thịt lợn, thời điểm cậu đi ra khỏi bếp đã bị cả đống cái đầu đùng đưa bên ngoài làm cho giật nảy mình. 

"Ông chủ, cậu đang nấu cái gì thế? Thơm như vậy. Bao nhiêu tiền một phần?" 

"Ông chủ, cửa hàng của cậu đơn sơ quá. Sao đến cả cái bàn cũng không có, làm sao chúng tôi có thể vào cửa hàng ăn cơm được?" 

"Ông chủ, không có bàn cũng không sao, có cái ghế để tôi ngồi là được." 

"Ông chủ, cậu mau bưng đồ ăn ra đi! Mùi vị kia thật sự thơm quá, tôi không chịu được nữa rồi!" 

"Ông chủ..." 

Những khách hàng chú ý thấy Cố Bạch đi ra ngoài, lập tức nhao nhao nói. 

Cố Bạch đúng là muốn dùng hương thơm của món thịt lợn luộc để hấp dẫn khách hàng nhưng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt tới vậy. Nhìn trước cửa đã tụ tập hơn 10 vị khách, một bát thịt lợn kia của cậu chắc không đủ, cậu cũng chưa định giá món ăn. 

"Ông chủ, cậu nhanh bưng lên đi. Cậu bán thế nào? Nói một câu đi chứ!" Khách hàng bị dẫn dụ nước bọt ứa ra. 

"Chờ một lát, tôi lập tức bưng ra." Cố Bạch vừa ra lại quay người trở lại phòng bếp, bưng một bát thịt lợn cắt lát rưới dầu ớt lớn ra ngoài. Những lát thịt lợn bơi trong dầu ớt đỏ au, cải thảo trắng và mùi thơm hấp dẫn khiến món ăn trông thật bắt mắt. 

Khách hàng lập tức chen chúc đi vào cửa hàng, náo nhiệt hỏi Cố Bạch xem cậu bán như nào, cho dù cửa hàng không có bàn ghế cũng không sao, mua mang về cũng được. 

Đây là ngày đầu tiên mở cửa hàng, Cố Bạch nhìn những lát thịt lợn trong tay, lại nhìn khách hàng chen chúc trong sảnh. Cậu biết món này không đủ bán nên... 

"Hôm nay là ngày thử nghiệm đầu tiên mở cửa hàng, món thịt lợn này sẽ được ăn thử miễn phí. Nếu mọi người thấy ngon thì ngày mai tôi sẽ chính thức khai trương, mong mọi người ghé qua." Cố Bạch nói xong thì chia bát thịt lợn luộc ra thành những bát nhỏ, mỗi bát được một lát thịt lợn được rưới dầu ớt và một chiếc lá cải thảo, sau đó phân phát cho những thực khách có mặt. 

Cái này vừa đủ để khách hàng đưa ra phản hồi, mọi người đều có thể ăn, cũng có thể thu hút thêm nhiều khách hàng hơn nên ăn thử vào ngày đầu tiên không phải là một tổn thất lớn. 

Vu Hiểu Nhạc kéo cô bạn của mình, thân hình nhỏ nhắn chen lên phía trước, nhận lấy bát thịt lợn luộc đầu tiên Cố Bạch đưa, không kìm được nước miếng, hận không thể đút cả miếng thịt vào trong miệng mình. 

"Hô!" Vu Hiểu Nhạc thở hổn hển, nước mắt ứa ra vì cay, nhưng lại không muốn nhổ miếng thịt ra. 

Người tinh tế ăn đồ luộc là nhiều nhất, kế đến là đồ nướng và đồ chiên xào, nhìn chung thì những món đó đều có vị khá nhạt nhẽo. Họ đã từng ăn những món ăn làm từ ớt nhưng đây là lần đầu tiên họ ăn món gì đó cay nồng như món thịt lợn này. Dù ai cũng chảy nước miếng vì vị cay nhưng sau đó, vị mềm của thịt và vị ngọt của bắp cải sẽ khiến những thực khách như được mở ra 1 cánh cửa mới. 

"Ngon thật! Ông chủ, còn nữa không? Tôi muốn mua mang đi!" 

"Ông chủ, tôi cũng muốn!" 

"Ông chủ, cả tôi nữa! Tôi cũng muốn!" 

"Ông chủ..." 

Một đợt sóng gọi "ông chủ" mới bắt đầu. 

Cố Bạch vào bếp bưng nồi cháo vừa mới nấu ra, như cũ chia thành những bát nhỏ đưa cho tất cả các vị khách, nói: "Hôm nay thời gian có hạn, ngày mai chính thức khai trương, cả hai món này đều sẽ được bán." 

Mọi người nghe vậy có chút thất vọng nhưng nhìn bát cháo trong tay lại có chút mới lạ. 

"Ông chủ, có phải cậu cho thêm rất nhiều nước vào gạo đúng không?" Một khách hàng nói đùa. 

"Đây là món cháo trắng, uống chút cho đỡ nóng." Cố Bạch cười đáp. 

Có những lát thịt lợn trước mặt, mọi người đều tin tưởng vào tay nghề nấu nước của Cố Bạch. Hơn nữa đây là cơm, dù có khó ăn tới đâu thì cũng có thể ăn đươc. Ai nấy đều ngẩng cao đầu uống cạn bát cháo. 

Cháo đặc sánh làm dịu cái nóng trong miệng, làm nổi bật mùi thơm của cháo, khiến tất cả thực khách nhìn chằm chằm vào bát cháo. Nhớ lại lời Cố Bạch vừa nói, họ chỉ có thể kìm cái miệng và cái bụng đang háo hức, dự định ngày mai sẽ tới sớm để mua. 

"Ông chủ, ngày mai cậu mở cửa lúc mấy giờ?" 

"8 giờ." 

"Ông chủ, ngày mai cậu nhất định phải nấu nhiều hơn nữa!" 

"Cửa hàng mỹ thực Lâm tinh, tôi nhớ rồi. Ông chủ, có món ăn nào khác không?" 

Người tinh tế rất coi trọng đồ ăn, đặc biệt là những món ăn mới. Bọn họ muốn ăn thửm dù sao muốn ra những món mới không hề dễ dàng. 

Tiễn khách xong, Cố Bạch trực tiếp offline. 

Trải nghiệm thế giới giả cũng rất thú vị nhưng điều quan trọng nhất vẫn là tìm cách kiếm tiền. 

Những ngày tháng cỏ dại làm vua trong nông trường này sắp kết thúc rồi! Yeahhh!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp