Bây giờ họ đang ở thế giới thứ hai. Đối với bất kì món ăn nào được nấu từ nguyên liệu của thế giới thứ hai, một phần ăn chỉ có một người được ăn thử, dù sao giá nguyên liệu khá rẻ. Nếu như chỉ nấu một phần đồ ăn mà vô số người có thể ăn thử thì việc kiếm tiền dễ dàng quá. Việc này cũng là để ngăn chặn những người muốn lợi dụng đường tắt trắng trợn kiếm tiền. 

Nhưng nếu là dùng nguyên liệu từ hiện thực để nấu đồ ăn, như vậy có thể mở phần ăn thử trên tinh võng, một phần có thể cho vô số người ăn. Phí tổn cực kì thấp, chỉ cần 3-10 tinh tệ là có thể ăn thử nhưng nếu như có nhiều người ăn thì số tiền lãi sẽ là một con số khổng lồ. 

Ngay từ đầu Cố Bạch lựa chọn mở nhà hàng ở thế giới giả tưởng, một là chi phí thấp, hai là được tặng 1000 đồng sao hỗ trợ tài chính. Đối với số tiền trong túi cậu vào lúc đó, đó là lựa chọn duy nhất. Với cả giá cả nguyên liệu trong thế giới thứ hai khá thấp, cậu có thể gánh nổi. 

Nhưng nếu như kiếm đủ tiền, khẳng định Cố Bạch sẽ chọn loại thứ hai. Nấu đồ ăn ở hiện thực, mở phần ăn thử trên tinh võng, chỉ cần một phần đồ ăn liền có thể giải quyết được rất nhiều khách hàng. Đúng là tiếp kiệm sức lực. 

Tất nhiên đây đều là tương lai, hiện tại trọng yếu nhất chính là mua hạt giống. Nông trường đã xới đất lên hết, kết quả lại không có hạt giống để gieo trồng, thực sự lãng phí. 

Vòng thi tuyển kết thúc, một tuần sau cuộc thi ẩm thực mới chính thức bắt đầu, Cố Bạch lợi dụng một tuần lễ này để kiếm tiền, vất vả lắm mới mua được...hạt giống thích hợp để trồng một mẫu* đất. 

(*: bằng 3600m vuông.) 

Sau khi tuyển chọn tỉ mỉ, Cố Bạch chọn ra mấy loại hạt giống khác nhau. Cậu không xác định khí hậu với chất đất ở nơi này có giống như ở Trái Đất không nên chỉ chọn mấy loại, có nhiều loại sẽ có thêm % thành công. 

"Mình thật sự nghèo khổ. Từ khi mạt thế xảy ra mình chưa từng nghèo đến mức độ này." Cố Bạch một bên gieo hạt giống vào trong đất, một bên cảm thán cuộc sống bây giờ. 

Hiện tại cậu không có tiền thuê người máy gieo trồng, chỉ có thể tự mình làm. Cũng may chỉ có một mẫu đất, không khó, không khó. 

Cố Bạch một bên gieo hạt, một bên lặng lẽ rót một ít dị năng của mình vào bên trong hạt giống, làm tăng khả năng sống sót của chúng nó. Hiện tại cấp dị năng của cậu mới chỉ ở cấp một, nếu như là cấp mười, đừng nói là tăng khả năng sống sót, dù cậu muốn hạt giống nảy mầm ngay lập tức cũng không có vấn đề. 

Thật sự nhớ khoảng thời gian có thể tùy tiện sử dụng dị năng, haizz... 

"Tiểu thiếu gia, cậu tranh thủ nghỉ ngơi chút đi, chuyện này để lát nữa tôi làm là được." Cố quản gia nhìn Cố Bạch bận rộn đầu đầy mồ hôi, cực kì đau lòng. Ông vội vàng kéo người ngồi qua một bên, bưng lên một cốc nước, hận không thể tự mình đút cho cậu. 

"Ông Cố đừng lo, cháu mới chỉ làm có một tí thôi mà. Không mệt." Cố Bạch nhận cốc nước, ngửa đầu uống hết, trong lòng cũng ấm áp theo. Lâu rồi cậu chưa được người khác quan tâm chăm sóc như vậy. 

"Cứ gieo hạt vào trong đất là được rồi sao? Tôi thấy mấy đại gia tộc ở Trung Ương tinh toàn ủ hạt giống trong nhà kính cho đến khi nó nảy mầm, sau đó thường xuyên tưới dịch dinh dưỡng. Nếu không làm vậy sẽ không trồng ra được gì, dù trồng ra thì nhìn rất khô héo." Cố quản gia nhìn mảnh đất trước mặt, rất phiền muộn. 

Ông không để ý những hạt giống này không nảy mầm sẽ lãng phí tinh tệ mà là nhìn tiểu thiếu gia phấn khởi như thế, nếu đến lúc đó chúng không nảy mần, tiểu thiếu gia sẽ thương tâm đến cỡ nào. 

"Cứ như vậy là được. Tầm 3 đến 5 ngày là có thể nảy mầm." Cố Bạch cười nói. Dù cấp bậc dị năng của cậu không cao nhưng hạt giống đã được rót dị năng, khả năng sống sót của chúng cao hơn rất nhiều so với đám hạt giống được đổ một đống dịch dinh dưỡng kia. 

[Cửa hàng mỹ thực Lam tinh] của Cố Bạch có danh tiếng cực kì tốt trong thế giới thứ hai, phàm là khách hàng đã từng ăn ở nhà hàng của cậu đều sẽ rủ bạn bè gia đình tới ăn thử. Một truyền mười, mười truyền trăm. Dù khách hàng không thể mỗi ngày tới ăn cơm do túi tiền không cho phép nhưng đồ ăn Cố Bạch nấu mỗi ngày vẫn như cũ cung không đủ cầu. 

Chỉ có Mộc Mộc, mỗi ngày đều đúng giờ xuất hiện ở [Cửa hàng mỹ thực Lam tinh], đến khi Cố Bạch offline mới rời đi, chưa từng vắng mặt. 

Đối mặt với khách hàng trung thành như thế, mỗi ngày Cố Bạch đều thu tiền rất sung sướng. 

"Mộc Mộc, ngày mai tôi phải đi tham dự cuộc thi ẩm thực nên không mở cửa tiệm. Lát nữa tôi nấu đồ ăn ngày mai cho anh, anh không cần tới nhà hàng nữa." Cố Bạch nói. 

Trải qua khoảng thời gian ở chung, đối với người đàn ông không nhớ rõ họ tên này, cậu đã hơi hơi hiểu. Mặc dù Mộc Mộc không thích nói chuyện nhưng là người ngoài lạnh trong nóng. Thời điểm có người đến tìm cậu gây sự, y sẽ đứng ra bảo vệ cậu. Có người như vậy bồi cậu ở thế giới này, cảm giác không tệ lắm. 

Không biết vì sao người này không thể offline, thân thể ở hiện thực của y thực sự có thể chịu đựng được sao? Hay là...thật ra y chỉ là npc? 

Không thể trách Cố Bạch nghĩ như vậy, dù sao trong game online ngoại trừ người chơi thì còn có npc có trí năng rất cao. Mặc dù thế giới thứ hai không phải game nhưng vẫn là thế giới ảo, có thể không nhất định không có npc nhưng tình huống của Mộc Mộc ngược lại lại giống npc mới sinh. 

Càng nghĩ Cố Bạch càng cảm thấy khả năng Mộc Mộc là npc rất cao, có lẽ là npc khẩn cẩn thận có trí năng. Nếu như vậy, hiện tại cậu đối với Mộc Mộc chẳng phải là...một người cha sao? Vậy đối với Mộc Mộc, y có coi cậu giống như...một người cha không? 

Cố Bạch cười thầm ở trong lòng. 

"Cậu thi đấu ở đâu?" Khó có khi Mộc Mộc chủ động hỏi han. 

"Tòa nhà ẩm thực. Sao? Anh muốn nhìn tôi thi đấu à?" Cố Bạch cười trả lời. 

Mộc Mộc gật đầu: "Ừ." 

Nụ cười trên mặt Cố Bạch càng tươi: "Cái này chỉ sợ không được. Tôi nghe nói không có khán giả có thể tới hiện trường nhưng..." 

Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Anh có thể xem buổi phát sóng trực tiếp." 

"Phát sóng trực tiếp?" Mộc Mộc nhìn Cố Bạch, trong mắt mang theo nghi hoặc. 

"Tôi dạy anh." Cố Bạch mở bảng điều khiển. Thật ra cậu cũng không biết phát trưc tiếp như nào, dù sao cậu cũng chỉ là gà mờ. Nhìn qua thì có vẻ rất giống tình huống của Mộc Mộc, đều không thuộc về thế giới này. 

"Tôi nhớ hình như công năng phát trực tiếp là ở đây, anh tìm xem." Cố Bạch chỉ trỏ trên bảng điều khiển một hồi lâu, thân thể hơi ngửa ra phía sau, để Mộc Mộc thuận tiện nhìn bảng điều khiển của mình. 

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở. Lúc này Cố Bạch mới phát hiện khoảng cách với Mộc Mộc rất gần, gần đến độ cậu nghe rõ tiếng thở của đối phương, cảm nhận được nhiệt độ từ đối phương truyền tới. 

Lúc này, Mộc Mộc trả lời: "Ừ, tôi tìm được rồi." 

Giọng nói trầm thấp mang theo một tia khàn khàn từ tính, tự như một mũi tên đâm xuyên trái tim của Cố Bạch. 

"Tìm được rồi thì tốt. Thời gian không còn sớm, tôi off trước đây, ngày mai phải tham gia cuộc thi nữa." Cố Bạch vội vàng offline. 

Trái tim "bang bang" đập liên hồi, thẳng đến khi quay lại hiện thực, Cố Bạch mới rõ ràng cảm nhận được. Cậu nhíu mày, không hiểu. 

Nếu như Mộc Mộc có diện mạo nghiêng nước nghiêng thành thì còn rung động được, mặc dù Mộc Mộc được coi như là một soái ca nhưng không đến tình trạng tim đập chân run như này chứ. Cậu là nhan khống, không nên như vậy mới đúng. Khẳng định là do cô đơn quá lâu, đột nhiên có người gần gũi nên gặp phản ứng. Đúng, đúng là như vậy! 

Không nghĩ nữa, tranh thủ thời gian ngủ một chút đi. Cố Bạch ám chỉ chính mình. 

#Editor: Lathie 

Cùng thời điểm, sau khi Cố Bạch offline, Mộc Mộc ngơ ngác đứng ở trước [Cửa hàng mỹ thực Lam tinh] không nhúc nhích, như một pho tượng. Chỉ có đôi mắt đen nhánh lộ ra sự sắc bén, làm người ta không dám đối diện, nhưng nội tâm của y lại yên bình thấy lạ. 

Quân Mạc Lẫm giơ tay xoa thái dương, sửa sang lại ký ức những ngày qua, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. 

Từ khi tinh thần lực của y bùng nổ, ở biên giới của sự sụp đổ đã đưa tinh thần thể vào thế giới thứ hai. Trí nhớ của y lúc tốt lúc xấu, thường xuyên 10 ngày nửa tháng mới tỉnh táo được một lần. Nhưng trước đó mỗi lần thanh tỉnh, trong trí nhớ của y, trên cơ bản đều là ở trong khách sạn, hoặc là ở nơi không có ai, rất ít tiếp xúc với người khác. Lần này sửa sang lại ký ức, từ nửa tháng trước, y vẫn luôn ở cùng một người, mỗi ngày đều đúng giờ đến nhà hàng của người đó ăn cơm, mãi cho đến khi đối phương offline mới rời đi. 

Bất luận là có tỉnh hay không, bình thường Quân Mạc Lẫm đều không thích tiếp xúc với người khác. Không nghĩ tới lại không có chút cảm giác bài xúc nào với người kia, thậm chí chỉ ăn đồ ăn người đó nấu chứ không chịu tiếp thu người khác làm. 

Trước kia khi tỉnh táo, đầu của y đều rất đau, thời thời khắc khắc chưa từng dừng lại. Lần này tỉnh lại, triệu chứng đau đầu dường như đã giảm bớt, mặc dù yếu ớt nhưng y vẫn cảm nhận được điểm khác biệt nhờ tinh thần lực cường đại. 

Trong thế giới thứ hai, triệu chứng đau đầu của Quân Mạc Lẫm chuyển biến tốt đẹp, có nghĩa là ở hiện thực Phương Duệ Thẩm đã tìm được biện pháp ngăn cản tinh thần lực của y sụp đổ rồi đúng không? Hay là do nửa tháng nay ăn đồ ăn Tiểu Bạch nấu? Y có khuynh hướng chọn cái đằng sau. 

Tinh thần lực bạo động không phải ngày một ngày hai, mỗi lần thanh tỉnh đều không có cảm giác gì quá khác biệt, chỉ có lần này. Cũng chỉ có lần này là tiếp xúc với Tiểu Bạch và ăn đồ cậu nấu. 

Quân Mạc Lẫm cẩn thận nhớ lại lần đầu tiên tới [Cửa hàng mỹ thực Lam tinh], sự đau đớn trong đầu giảm một chút, cho nên y mới tới đây một cách vô ý thức. Nếu như ý nghĩ của y là chính xác, vậy...đó quả là một tin tốt với đế quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play