Tôi Là Chủ Nông Trường Ở Tinh Tế

Chương 11: Hóa ra anh không bị câm!


1 tháng

trướctiếp

"Haizzz." Cố Bạch thở dài một hơi. 

Mỗi lần nhìn giá cả nguyên liệu ở hiện thực, cậu đều không nhịn được thở dài. Đắt! Quá đắt! Cmn đây đúng là ăn cướp mà! 

Cho dù ở mạt thế đồ ăn thưa thớt nhưng không có thứ nào đắt như ở đây. Một bó cải thảo trắng tốn 100 tinh tệ, một củ khoai tây cũng 100 tinh tệ...Phải biết một người bình thường ở đây tiền lương một tháng chỉ có 3000 tinh tệ, tính ra thì mua được 30 bó cải thảo hoặc là 30 củ khoai tây. Hoa quả thì khỏi cần nhắc tới. Khó trách người bình thường đều không thể ăn được đồ tự nhiên, do nó đắt một cách kinh khủng khiếp! 

Nếu như nông trường của cậu có thể thuận lợi trồng cây nông nghiệp, như vậy một khi bán ra, chẳng phải sẽ giàu sau một đêm sao? Quả nhiên, vẫn nên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp kiếm tiền! Kiếm tiền! Phải kiếm tiền!!! 

Trước khi đó, cậu vẫn phải tiếp tục làm giảm cơn nghiện trong thế giới thứ hai. Dù không thể chân chính nuốt vào bụng nhưng tối thiểu vẫn nếm được mùi vị. 

Ngày hôm sau, Cố Bạch vào thế giới thứ hai sớm hơn, quyết định nhanh chóng giải quyết xong đống nguyên liệu kia, đồng thời nâng giá lên một lần nữa. Nếu như có thể bán hết, theo như cậu tính toán thì hôm nay sẽ thu được hơn 1 vạn đồng sao, nghĩ thôi đã thấy sướng hết cả người. 

Cố Bạch nhanh chóng mua xong nguyên liệu, rửa sạch, đồng thời cắt nhỏ thành miếng vừa ăn. Làm xong hết thảy thì đã đến 7 giờ rưỡi. Cậu quyết định đi dạo một chút, thuận tiện nhìn nhìn mấy nhà hàng xung quanh để hiểu rõ đối thủ. 

Chỉ là khi Cố Bạch đẩy cửa ra, cậu phát hiện người đàn ông ăn chực ngày hôm qua đang đứng ở trước cửa. Mắt y nhìn chằm chằm vào bên trong, thẳng tới khi thấy cậu ra mới chuyển ánh mắt sang người cậu. 

Cố Bạch: "..." Tình huống gì đây? Định trường kì ăn chực à? Nhưng cậu không có nhiều tiền đâu, cậu đang là 1 con quỷ nghèo đó. 

Cố Bạch giả vờ không thấy y, quay người đi về hướng đối diện, nhưng đằng sau lại vang tiếng bước chân làm cậu khó có thể coi nhẹ. Cậu dừng lại, tiếng bước chân cũng dừng lại. Cậu tiếp tục đi, tiếng bước chân lại vang lên. Cậu rẽ ngoặt, tiếng bước chân cũng rẽ theo. 

Cố Bạch rốt cuộc không nhịn được nữa: "Anh đi theo tôi làm gì?" 

"Muốn ăn." Lần này người đàn ông không trầm mặc nữa, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện. 

"Hóa ra anh không bị câm!" Cố Bạch kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy tức giận. Người này không bị câm, thế mà hôm qua hỏi mãi không thấy trả lời, đùa cậu à? 

"Muốn ăn." Người nọ lặp lại một lần nữa. 

"Muốn ăn cái gì? Tôi nhìn thì có vẻ anh muốn ăn đấm thì có!" Cố Bạch không vui, không để ý tới y, lần nữa đi về phía trước. 

Nhưng bất luận cậu đi tới chỗ nào, nhanh hay chậm, người nọ đều duy trì khoảng cách cách cậu 2m, đi sau cậu.

Cố Bạch sắp bị làm cho cạn lời. Người này thật sự định ăn chực hả? Đây là do cậu nấu đồ ăn ngon nên muốn ăn mãi sao? 

"Muốn ăn cũng được. Anh có tiền không?" Cố Bạch hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm vào y. 

Người đàn ông này có ngũ quan đoan chính, tướng mạo không phải loại liếc mắt một cái liền thấy kinh diễm nhưng không tệ, là loại hình thả vào trong đám người có lẽ sẽ không nhận ra nhưng thời gian lâu dài, sẽ thấy khuôn mặt rất thuận mắt. 

STOP! Cố Bạch, cậu ngốc ở mạt thế lâu nên đến cả con heo đực cũng thấy đẹp đúng không? 

Cố Bạch âm thầm khiển trách chính mình ở trong lòng. Mặc dù cậu thích người cùng giới nhưng không phải tên đàn ông nào cũng được đâu. Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cậu rất cao đó! Chí ít người đàn ông trước mặt này hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cậu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp