TÔI LẤP ĐẦY TỦ LẠNH SINH TỒN Ở MẠT THẾ

Chương 13


1 tháng

trướctiếp

Ông chủ Ngô là người thật thà: “Làm thủ tục cũng không có vấn đề gì, nhưng chúng ta đi xem xe trước rồi mới quyết định.”

Hai người đi đến bãi đất trống nơi đậu xe, ông chủ giải thích một số chi tiết cần chú ý khi lái chiếc xe này, sau đó đưa Nguyễn Ngưng lái xe vòng quanh hai vòng trước khi ký hợp đồng.

Nguyễn Ngưng đang định ký thì bỗng nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó: " Ông chủ, gần đây có ngân hàng không?”

"Ra ngoài rẽ trái có máy ATM cách đó khoảng 500m."

Nguyễn Ngưng đặt bút xuống: “Tôi đi lấy tiền. Phiền ngài đợi nhé”.

Khoảng mười lăm phút sau, Nguyễn Ngưng quay lại với hơn một vạn nhân dân tệ tiền mặt và đưa cho ông chủ rồi ký tên.

Ông chủ Ngô chỉ cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ: "Người đẹp, chúng tôi lại nhận thanh toán điện tử, ngày nắng nóng thế này sao phải ra ngoài chứ?"

Nguyễn Ngưng dừng bút, nhìn ông chủ, nghiêm túc nói: “Ngô tổng, nếu tin tôi thì hãy giữ số tiền này trong tay, tôi chắc chắn sẽ có lúc cần thiết có thể sử dụng được.”

Ông chủ chợt cười: "Không thành vấn đề, làm ăn mà, trên người nên mang theo tiền mặt."

Nguyễn Ngưng không biết ông ấy có tin hay không. Sau khi ngọn lửa mặt trời bùng phát, nhiều người thông minh không xem náo nhiệt mà vội vàng tranh cướp lấy đồ mua sắm.

Bởi vì việc thanh toán qua điện thoại di động bị hủy bỏ, hơn một vạn nhân dân tệ này sẽ trở thành tiền bảo đảm, có thể mua được cả tính mạng.

Sau này tiền sẽ biến thành giấy vụn, thậm chí ngại lau mông cũng quá nhỏ.

Rời khỏi đại lý cho thuê xe, Nguyễn Ngưng tìm một trạm xăng dầu và mua ba mươi thùng dầu lớn 200L, bắt đầu đổ xăng từ trạm xăng này đến trạm xăng khác.

Cô ấy đã thử nghiệm với nước vào tối qua, không gian này có thể tự động chiết xuất chất lỏng rồi đổ vào nơi cô muốn lưu trữ, miễn đi nhiều phiền phức nếu phải bơm dầu ra ngoài.

Khi đến các cây xăng khác nhau, Nguyễn Ngưng nếu bắt gặp có hiệu thuốc thường xuống xe và tranh thủ mua sắm thêm một số lượng thuốc y tế .

Tất cả các chi phí này đều được cô thanh toán bằng tiền mặt.

Không phải số tiền mặt ít ỏi này có ích gì cho cây xăng mà là Nguyễn Ngưng sợ gặp rắc rối nên giao dịch bằng tiền mặt an toàn hơn.

Cuối ngày, Nguyễn Ngưng đã đến hơn hai mươi cây xăng, hơn bốn mươi hiệu thuốc và đổ đầy hơn một nửa số thùng chứa đã được mua hôm nay.

Nhìn những thùng dầu đã được chứa đầy trong không gian, Nguyễn Ngưng cảm thấy vô cùng vui vẻ nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Sự vui vẻ tất nhiên là do nguồn vật tư tăng lên, còn áp lực là do không gian thực sự không còn chỗ chứa.

Một trăm ba mươi mét khối thực sự là quá nhỏ.

Hệ thống kịp thời nhắc nhở: “Hãy cướp đoạt vận khí của nam chủ thế giới này, hệ thống sẽ thưởng diện tích không gian cho ký chủ”.

Nguyễn Ngưng nói: “Ta biết, nhưng có dễ dàng như vậy không? Vũ lực hiện giờ là không khả thi, chỉ có thể động não nhanh chóng suy nghĩ ra cách đối phó”.

Đang lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại di động đã hai ngày không dùng đến của cô đột nhiên vang lên.

Nguyễn Ngưng nhấc điện thoại lên nhìn vào là Chu Tiểu Nhiễm.

Nguyễn Ngưng nhớ tới cô ấy, Chu Tiểu Nhiễm là đồng nghiệp của nguyên chủ, hai người làm cùng một bộ phận, bình thường quan hệ khá tốt.

Đồng thời cô ấy cũng là một thành viên của nhóm hậu cung Nam Chủ.



 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp