Edit : Tiểu N
Vũ Nguyên lại xuất hiện trước mặt tôi vào ngày mùng 7 Tết. Tôi tưởng họ ít nhất phải đến rằm mới lại đến nhà tôi ăn nhờ. Nhưng người đàn ông trước mắt này, khuôn mặt tái mét, miệng mím chặt, toàn thân tỏa ra sát khí. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Người này, nhờ anh chăm sóc thêm vài ngày." Hắn ta trịnh trọng giao Khổng Tuấn đầy thương tích cho tôi, rồi quay đầu bước đi không ngoảnh lại.
Khổng Tuấn sao lại ở đây? Tại sao lại bị thương? Tưởng Trung Bình đâu rồi? Tất cả các câu hỏi đều hướng về một hướng mà tôi không muốn đối diện.
Tôi lặng lẽ dìu Khổng Tuấn lên lầu, lúc này Cát Minh vẫn đang bận rộn chế thuốc trong thung lũng, tôi phải vào gọi y ra để xử lý vết thương cho Khổng Tuấn. Vốn định đi xuống thị trấn xem tình hình, nhưng Cát Minh nói giờ đi cũng chẳng có ích gì, đợi Khổng Tuấn tỉnh lại hỏi han thì sẽ rõ.
Khổng Tuấn tỉnh lại vào buổi tối hôm đó, mặc dù anh ta có nhiều vết thương nhưng đều là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn.
"Tưởng Trung Bình đâu?" Tôi không hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, chỉ muốn biết Tưởng Trung Bình có còn sống hay không. Nhưng anh ta không trả lời, chỉ nhìn vào mắt tôi và lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT