Edit : Tiểu N
Nhưng có người lại không muốn để mọi người tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc, Trần Bác dẫn theo già trẻ phụ nữ trong thị trấn đến làng chúng tôi, không phải để cướp, mà là cầu xin làng chúng tôi bố thí chút lương thực để họ không bị chết đói.
Nếu họ đến để cướp, người làng chúng tôi tự nhiên có thể dùng gậy gộc đánh đuổi ra hết, nhưng họ đến để ăn xin, dù không chào đón, cũng không có lý do gì để ra tay. Không thể mặc kệ họ, bao nhiêu người trong làng, nếu họ tiện tay lấy đi thứ gì thì biết tìm ở đâu?
Chiêu này thật độc, chỉ trong một chốc đã kéo tấm màn che mà mọi người không muốn vén lên. Phải nói rằng, Trần Bác cũng rất vô tư, làng khác không đi, lại đến đúng làng của ông bà nội mình. Nói cho cùng, đây cũng là việc tốt vì lợi ích chung, không lạ gì khi người trong thị trấn đều vây quanh gã ta, thời buổi này làm gì tìm được ai ngốc hơn gã nữa?
Chúng tôi không biết lãnh đạo của Trần Bác đã nói gì với gã, cũng không biết gã ta làm sao mà lại nhận cái nhiệm vụ này, dù mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra đi nữa, việc gã làm thật khiến bậc trưởng bối trong nhà đau lòng.
Trước mặt bao nhiêu người, hai cụ ông cụ bà nhà họ Đào không biểu lộ sự phẫn nộ, chỉ nói làng cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực, tự lo còn không xong, không giúp được người khác, bảo họ đi nơi khác xem sao.
Nhưng những người này đâu dễ bị đuổi đi, một đám người quỳ gối dập đầu, làm lễ lạy lục, bộ dạng hoàn toàn không cần tôn nghiêm, như thể chúng tôi, những nông dân mà họ thường khinh miệt, bỗng chốc hóa thành những địa chủ giàu sang vậy. Chúng tôi mặt lạnh từ chối cho lương thực, như thể làm điều gì tội lỗi ghê gớm lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT