Mạt Thế Đàm

Chương 19.2


1 tháng

trướctiếp

Edit : Tiểu N
Bên cạnh đó có người phát biểu, nói rằng cái của anh chẳng là gì đâu? Ở kế bên nhà chúng tôi, ngày hôm trước còn thấy họ ổn cả đấy, nhưng sau đó không biết sao mấy ngày nay không thấy ai. Có người đập cửa lớn nhà họ mới phát hiện ra, cả một gia đình ngồi quây quần trong phòng khách, trong phòng vẫn còn tro tàn từ những chiếc bàn ghế đã đốt. Cả gia đình chỉ vậy mà chết đông cứng, sức khỏe của gia đình họ rất yếu, người đàn ông ấy từ trước đã ốm nhom, bà vợ cũng là một người yếu đuối, cậu con trai của họ học lớp ba mà còn không cao bằng cậu con trai nhà tôi học trước mẫu giáo đâu. Than ôi, họ đều là những người đáng thương.
Nhóm người này bắt đầu nói chuyện mà không dứt, miệng thì thở dài nói lên sự thương cảm, nhưng trong mắt thì không giấu được sự hưng phấn. Những người ở thế hệ này, có lẽ cả đời cũng chưa từng trải qua một biến cố lớn như vậy chăng? Mùa đông năm ngoái, họ cuối cùng cũng đã thấy, nhìn người xung quanh một người một người rơi xuống, mà chính mình vẫn còn sống sót, vì vậy không kìm được cảm giác thành tựu đấy chứ?
Tôi không thể hiểu được tâm lý cả đời sống đến tuổi này mà bà chẳng từng sống ở thành phố lần nào, chỉ đi qua một hai lần, nhưng cũng bị những tòa nhà cao tầng và ô tô điện lấp lánh làm mê đắm mắt. Bà luôn khao khát cuộc sống ở thành phố, nghe những người khác kể về cuộc sống ở thành phố, dường như đang nghe một câu chuyện thú vị nhất vậy.
Họ bảo tôi đừng lúc nào cũng ở trên lầu, đã già như vậy rồi, mà suốt ngày chỉ ở trên lầu làm sao mà được? Họ kéo tôi đi cùng xuống chợ làng để trò chuyện, tôi cũng đi theo, thật không chịu nổi việc mẹ tôi cứ nhắc nhở.
Trên sân đập lúa có rất nhiều người, vì là mùa xuân, chưa có gì nhiều lời nói, đến tối vẫn có chút lạnh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của mọi người muốn tập trung lại. Tôi đi tới, liền có một số người không kìm được cười nhạo tôi.
Có người nói: "Ồ, Lượng Tử đến rồi à, thằng nhỏ này có lẽ là có khả năng biết trước tương lai đấy nhỉ? Sớm về nhà trồng lúa rồi, sao vậy, có phải là có người tiên tri cho đúng không?" "Hehe, đâu có đâu." Bầu không khí này tôi quá quen thuộc, họ không thể thực sự khen ngợi tôi, nếu phải nói, vẫn là câu đó, kẻ  ngốc có phúc của kẻ ngốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp