Edit: Tiểu N
Lần này, cả gia đình tôi đều rất vui mừng khi Đào Lượng đến thăm. Sau một mùa đông đầy khó khăn, việc được gặp lại người thân thực sự là một niềm vui lớn, huống chi anh còn mang theo lương thực, thứ mà chúng tôi đang thiếu thốn nhất.
Tôi mở túi ra xem, bên trong toàn là gạo trắng tinh. Đã lâu rồi tôi không thấy gạo ngon như vậy. Ở khu an toàn hiện nay, dù là quan chức cao cấp nhất cũng chỉ được ăn chút gạo cũ của năm ngoái, mà cũng không phải lúc nào cũng có để ăn.
Chúng tôi tuy có nhà kính trồng trọt, nhưng người thực sự biết làm nông nghiệp lại không nhiều. Rất nhiều người đến từ thành phố, lúng túng khi làm nông, trồng lúa là một việc đòi hỏi kỹ thuật, mà chu kỳ lại dài, sản lượng không cao, nên hiện tại chúng tôi chỉ trồng các loại cây lương thực thô như ngô, đậu tương.
Đào Lượng ôm Hãn Hãn vào lòng, chúng tôi vui vẻ nói chuyện một lúc. Dù đôi khi không biết nói gì, nhưng bầu không khí vẫn rất tốt. Tôi khuyên Đào Lượng không nên đến nữa, chủ yếu vì đường sá quá nguy hiểm. Năm nay chúng tôi sẽ mở rộng nhà kính thêm, lúc đó vấn đề lương thực sẽ không còn nghiêm trọng nữa.
Thật ra, miệng nói vậy nhưng tôi cũng không biết mình nói thật hay giả. Tôi thật sự không muốn anh gặp nguy hiểm trên đường mang lương thực đến, nhưng trong lòng lại có chút hy vọng anh không nghe lời khuyên của tôi.
Đào Lượng nói nếu trong này khó sống quá thì về nhà cùng anh, nhưng làm sao chúng tôi có thể đồng ý. Bên ngoài khu an toàn là cảnh tượng thế nào, chúng tôi đã chứng kiến từ mùa đông rồi. Dù tình hình thị trấn của chúng tôi hiện giờ khá hơn, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play