Mạt Thế Đàm

Chương 90: Chương Cuối...


2 tháng

trướctiếp

Edit: Tiểu N
Lại là một ngày đi thị trấn lấy nước, nhưng hôm nay mọi người không ra ngoài với bình không. Đàn ông gánh quang gánh, phụ nữ mang theo một số chăn mền, quần áo, lũ lượt kéo nhau về đại viện của Cổ Chí Bằng. Gần đây nghe nói bên ngoài đồn thổi về làng chúng tôi rất nhiều, vì vậy trên đường đi cũng không gặp phải bọn cướp nào.
Người gác cổng nhìn thấy chúng tôi đến, còn mang theo nhiều đồ đạc, liền vội vàng mở cổng lớn. Sau đó hô lên một tiếng, nhiều lính trẻ tuổi liền xuống giúp mang đồ. Số lương thực này cộng thêm lần trước tôi mang tới chắc chắn đủ cho người trong đại viện ăn một thời gian dài, như vậy thì mùa đông còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Bính Tử đang bận rộn trong nhà trồng nấm, nghe nói chúng tôi tới liền chạy ra nói chuyện với mọi người. Hóa ra anh ta định sau khi xuân về sẽ trở lại làng của mình nhưng Lưu Bính Tử một mình ở đó e là không thể trụ nổi, thị trấn có rất nhiều người nhòm ngó miếng đất đó. Vì vậy anh ta muốn kéo theo gia đình Lỗ Đức và Trần Quả, đến lúc đó dù không thể làm chủ một mình ở làng đó, ít nhất cũng không bị người khác bắt nạt.
Gia đình Lỗ Đức trước đây mặc dù sống trong nhà của ông Chu, nhưng ruộng đất của ông Chu từ lâu đã bị người làng khác trồng cấy, anh là người ngoại lai cũng khó tranh với người làng chúng tôi, vì vậy sau khi đám Lâm Dịch chết, anh đã có ý định này từ lâu. Hai người vừa nói liền đồng ý, hẹn rằng khi xuân tới sẽ đến làng đó giành một chỗ đứng. Hôm nay Trần Quả không ra ngoài, Lý Úc đã quyết định giúp rằng đến lúc đó họ cũng sẽ đi cùng.
Đám lính kia nhất quyết bắt tôi kể lại chuyện Lan Diệc Lỗi bị tiêu diệt như thế nào, tôi vẫn lấy lý do nội bộ xích mích ra nói, nhưng đám lính này thực sự không nể mặt, nói thẳng rằng họ không tin. Vẫn là Lỗ Đức tốt hơn, dù trong lòng không tin cũng không nói thẳng ra để mọi người khó xử nhưng họ không tin thế nào cũng không quan trọng, tôi cứ kiên quyết không thừa nhận là được.
Có người kéo tôi nói muốn đấu võ, tôi nói rằng vai tôi đang bị thương. Hôm nay nếu bị rách nữa, Cát Minh nhất định sẽ không tha cho tôi. Những người đó đành thôi, sau đó cả nhóm tụ lại kể lại những lời đồn từ thị trấn, trí tưởng tượng của con người quả thật vô biên, tôi nghe mà còn thấy không thể tin được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp