Mạt Thế Đàm

Chương 75: Giếng Nước Bị Đóng Băng


3 tháng

trướctiếp

Edit: Tiểu N
Những ngày sống trong ngôi nhà lớn không hề dễ chịu. Chúng tôi phải tụ tập cùng nhau để sưởi ấm suốt đêm và hầu hết thời gian ban ngày, chỉ có khoảng thời gian ngắn vào giữa trưa khi nhiệt độ cao nhất, những người đàn ông khỏe mạnh mới ra ngoài chặt củi. Cứ tiếp tục như vậy thì vấn đề chỉ càng trở nên trầm trọng hơn, vì cây cối trên núi ngày một ít đi.
Nhưng trước cái lạnh khắc nghiệt, không còn lựa chọn nào khác. Nếu có cách nào để con người và cây cối cùng tồn tại qua mùa đông lạnh giá này thì đó chính là giảm bớt dân số. Chỉ khi dân số giảm đến một mức độ nào đó, mỗi người mới có đủ củi để sưởi ấm. Nhưng ai muốn chết chứ? Ai cũng muốn sống tiếp. Tôi không có tinh thần hy sinh, cũng không có ý định làm người dọn đường, chỉ biết đứng nhìn, cùng với những người này, từng bước từng bước tiến đến cái chết. Đây là cái bẫy mà thiên nhiên đặt ra cho chúng tôi.
Tôi vung rìu chặt cây to bên cạnh, không biết nó đã chết hay chưa. Có thể nó vẫn còn sống, chỉ là lá đã rụng hết, cành cũng khô héo. Nếu còn cơ hội gặp lại mùa xuân, ngọn của nó vẫn có thể nảy lộc xanh. Nhưng tiếc rằng, nó đã không còn cơ hội nữa. Tôi phải chặt nó xuống, sau đó bổ thành từng khúc, mang vào ngôi nhà lớn để đốt sưởi ấm.
Cây bị đóng băng không dễ chặt, gỗ như trở nên cứng hơn. Tôi quay lại nhìn những người dân làng phía sau, ai cũng rất vất vả. Đào Mười Lăm đang cùng Trần Bác chặt một cây lớn khác trông cũng không có dấu hiệu sự sống. Hai người, hai cái rìu, thay phiên nhau chặt. Đào Mười Lăm vẫn như xưa, còn Trần Bác thì gầy guộc như bộ xương, mỗi lần vung rìu lại lảo đảo.
Dưới một gốc cây khác, cha của Trần Bác đang thọc tay vào ống tay áo, dậm chân nhìn. Người đàn ông này làm giáo viên trung học mấy chục năm, có lẽ chưa quen được cuộc sống trên núi này. Nhìn mặt ông ta, trông còn trẻ hơn cả Trần Bác. Tôi không biết, là một người cha, ông ta nghĩ gì và cảm thấy ra sao. Mà thôi, đó là chuyện của người khác.
Đây là lúc nhiệt độ cao nhất trong ngày. Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời trên trời, trắng bệch như bệnh tật. Ánh nắng chiếu xuống không mang lại chút hơi ấm nào, nhưng tôi biết nó vẫn có tác dụng. Nếu không, chúng tôi đã bị đông cứng từ lâu rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp