Edit: Tiểu N
Những ngày đầu khi bị đốt, tôi sốt cao, cả cơ thể mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi và cả buồn nôn nôn mửa. Tôi cũng không đi đến trạm y tế, chỉ tự mua và uống một ít thuốc hạ sốt, cố gắng uống nhiều nước hơn mỗi ngày. Đó là kinh nghiệm sống của tôi trong hơn hai mươi năm qua, bị bệnh chỉ là cơ thể của bạn đang phản kháng, sau hai ngày cơn sốt tự nhiên sẽ giảm bớt.
Một vài ngày sau, tôi thực sự đã khỏi, có thể đi ra ngoài để chăn dê trên ngọn núi 1 cách đầy sức sống. Bầy dê của tôi thật đáng thương, những ngày qua chúng nó thật sự là đói lả chỉ được ăn một ít cỏ khô mỗi ngày. Không biết sụt mất bao nhiêu cân thịt rồi? Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy bệnh tật thực sự là là một sự lãng phí thời gian và tiền bạc.
Về nhà sau khi chăn dê như mọi ngày, tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương. Điều này thực sự là hiếm có, trong vùng của chúng ta không có nhiều gia đình giàu có, ngay cả khi đau đầu hoặc sốt, họ cũng không muốn đi đến bệnh viện, tối đa chỉ đi đến trạm y tế ở thị trấn để tiêm mũi, ngay cả những phụ nữ có bầu cũng tự đi đến bệnh viện. Rất ít người muốn gọi xe cứu thương.
Nhưng tôi không phải là người thích tham gia vào chuyện của nhà người khác. Nói một cách đơn giản, tôi không có tấm lòng bao dung.
Tối đó, sau khi tắm và ăn tối xong, tôi vẫn ngồi ngoài cửa trò chuyện với ông Chu như thường lệ. Ông ấy nói là trong làng không biết sao mà nhiều người bị sốt, hôm nay cháu trai của ông Đào Lục lại sốt cao, không thấy cải thiện. Buổi sáng họ phải làm việc đồng án, ban đầu dự định nếu không khá hơn vào buổi chiều sẽ đưa đi bệnh viện, nhưng đến buổi chiều thì đứa trẻ trở nên tồi tệ hơn và bắt đầu nói chuyện linh tinh, bà nội sợ quá, lấy điện thoại gọi 120, ài, ngày xưa khi người ta bị bệnh, thậm chí không có nổi 1 viên thuốc nên đành chịu đựng như vậy, một số trẻ em sau một thời gian chịu đựng cũng không qua khỏi...
Tôi thản nhiên hỏi về tình hình của đứa trẻ trong gia đình họ, ông Chu cũng nói không biết. Chúng tôi nói chuyện vớ vẩn thêm vài câu nữa rồi lắc lắc những chiếc quạt đuôi mèo và quay về nhà đi ngủ. Người già đi ngủ sớm và dậy sớm. Bây giờ tôi đã sớm sống như trở một người cao tuổi, ngủ sớm và dậy sớm mỗi ngày, cuộc sống có lịch trình không đáng nói.
Ngày hôm sau, trước khi tôi thức dậy, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào trong làng. Mặc dù tôi không tò mò, nhưng tình hình trông có vẻ như có sự việc lớn xảy ra, tôi phải đi xem.
Trong cái nắng chói chang, tôi chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng để đi ra ngoài, không ai trong làng quan tâm nhiều về việc ăn mặc. Ngoài ra, bọn họ sớm như vậy làm ầm ĩ, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, lúc này ai thèm quan tâm đến những chuyện này?
Sự cố đã xảy ra tại nhà ông Đào Lục, cũng chính là ngôi nhà mà ngày hôm qua cháu trai ông đã bị bệnh và được đưa đến bệnh viện.Nguyên lai chính là đứa cháu trai mất nên đứa con trai trở về đang tranh cãi với ông nội.
"Tôi nói hai lão nhân này, chúng tôi không còn cách nào khác nên mới để Đào Đào ở nhà ông bà. Nếu có thể tự mình chăm sóc được, thì ai cũng muốn đưa đứa con của mình theo...", mẹ của đứa trẻ khóc lóc trước mặt mọi người.
"Con trai bị bệnh, cả hai ông bà cũng không quan tâm, đáng ra nên đưa đến bệnh viện từ lâu rồi, nhưng lại để đứa trẻ chịu đựng như vậy, con trai đáng thương của tôi...", nghe thấy điều này, người ta không khỏi xót xa, cả hai ông bà cũng lau nước mắt theo.
"Hai ông bà các ngươi suốt ngày đều luôn yêu thương con trai của đại ca, nó là trưởng tôn, chúng tôi không có ý kiến gì, nhưng Đào Đào cũng là cháu trai của các ngươi, tại sao lại...", cả hai ông bà lão đều cảm thấy xấu hổ. Vào ngày cháu trai bị sốt, họ đã nghĩ rằng không có gì xảy ra, vào buổi sáng, họ còn đi làm đồng, ban đầu họ đã nhờ đứa cháu trai trưởng trông chừng. Nhưng khi hai người lớn tuổi về đến nhà, đứa cháu trai nhỏ của họ sắp chết.
"Sao các ngươi có thể làm như vậy... Đào Đào của ta cũng là cháu của ngươi, sao ngươi có thể để nó biến thành như vậy... Tội nghiệp bảo bối của ta." A…” Con dâu còn đang khóc, còn đứa con trai mắt đã đỏ bừng tức giận.
"Tôi không quan tâm, 2 người nói rõ tại sao Đào Đào chết, nói rõ là ai chịu trách nhiệm, tôi phải để cho hắn trả giá, một cơn cảm lạnh làm sao mà có thể giết chết một người?" Người con trai trán nổi đầy gân xanh, cảm giác được sự hung tàn trong những lời nói của anh ta.
"A Gia, cậu làm gì vậy? Đừng làm khó cho bố mẹ cậu, vụ việc của Đào Đào chỉ là một tai nạn..." Nhìn thấy tình hình tồi tệ, một số người bạn thân của gia đình ông Đào Lục bước ra để can ngăn anh ta.
"Đừng ai xen vào! Hôm nay nếu ai dám quấy rối thì tôi sẽ băm kẻ đó!" Người đàn ông tên A Gia này tôi cũng biết, anh ta chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng chúng tôi không chơi chung nhiều, nên tôi cũng không có ấn tượng gì.
Mọi người đều bị khí tức của anh ta làmcho kinh sợ, không dám nói thêm một lời nào, sau cùng thì cũng không phải là chuyện của họ, nếu bị người khác đánh thì thật sự là phiền toái.
"A Gia ơi, là mẹ có lỗi với con, đừng buồn nữa , mẹ sẽ quỳ xuống xin lỗi con, được không?" Bà Lục, mẹ của A Gia, nói nhỏ nhẹ với con trai, trong khi ông Lục, bố của A Gia, chỉ ngồi im lặng bên cạnh, hút điếu thuốc lá với âm thanh lạch cạch.
"Việc mẹ quỳ xuống có tác dụng gì? Mẹ quỳ xuống có thể khiến Đào Đào trở lại được sao? Tôi nói cho mẹ biết, hôm nay nếu tôi không làm sáng tỏ chuyện này, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai."
"A Gia ơi, đừng giận như vậy, vụ việc này là lỗi của cả hai ông bà ta, nếu con muốn làm gì thì hãy chỉ trích chúng ta nơi này, đừng quấy rối người khác." Ông Lục, đang hút thuốc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ngươi nói cái gì thì là cái đó à. Từ nhỏ đến lớn, các ngươi luôn chiều hắn, hắn muốn gì cũng được, bây giờ lại chiều con trai của hắn, còn con trai tôi thì sao? Con trai tôi không phải là người à?" Có vẻ như điều này đã tích tụ từ lâu, mỗi gia đình đều có câu chuyện khó nói của riêng mình.
"A Gia ơi, Đào Đào đã mất cũng không còn biện pháp nào khác, con và vợ con còn trẻ, hãy nhìn nhận mọi việc một cách bình tĩnh hơn." Lúc ông Lục nói như thế, ông không trả lời câu hỏi trước đó nhưng vẫn đang cố gắng làm dịu đi tình hình. "Điều này cũng không dễ dàng với các con, trấn trên có 1 căn nhà đã trang hoàn tốt con với vợ chuyển đến ở đi, rồi 2 vợ chồng an ổn mà sống. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến hướng tồi tệ nhất.”
"Ông cho rằng tôi chỉ muốn căn nhà tồi tàn của ông sao? Tôi không cần nó, tôi chỉ muốn con trai tôi, hôm nay ông phải cho tôi một lời giải thích” Mặc dù A Gia nói như vậy, nhưng giọng điệu của anh ta đã êm dịu rõ rệt.
“Con nói gì vậy chứ? Con là con cha, giờ trong nhà gặp phải chuyện như vậy, con như này lòng cha có thể thoải mái sao? Con sao lúc nào cũng chỉ thích để tâm vào những chuyện vụn vặt. Ngày mai cha sẽ cho anh con gửi năm mươi nghìn tệ vào tài khoản của con, hai vợ chồng con cũng không cần đi làm nữa, liền ở thị trấn mà sống, nếu sau này có con nữa, các con hãy tự mình chăm sóc, chúng ta cũng đã già rồi, này thật là tạo nghiệt mà!” ông Lục thở dài và tiếp tục hút thuốc, A Gia lập tức im lặng.
Vấn đề đã được giải quyết ở đây, mỗi người thực sự đều có bảng giá của riêng mình, chỉ là mỗi bảng giá có cao có thấp. Vì vậy không ai cần phải cảm thấy mình không đáng giá, những điều có thể đo lường bằng tiền bạc, thật ra không có gì quý giá.
Tôi cũng thở dài một hơi, rồi như thường lệ lên núi để chăn dê. Hôm nay thời tiết không tệ, chỉ có điều là có một sinh linh trẻ tuổi trong làng chúng tôi, vì một lý do nào đó đã bị sốt cao và qua đời. Đó là một sự việc đáng tiếc, đứa trẻ còn quá nhỏ, thậm chí không kịp nhìn rõ thế giới này là gì, đã rời đi như vậy.