Mạt Thế Đàm

CHƯƠNG 6.2 :Cuộc đời có giá trị


2 tháng

trướctiếp

Edit: Tiểu N
Những ngày đầu khi bị đốt, tôi sốt cao, cả cơ thể mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi và cả buồn nôn nôn mửa. Tôi cũng không đi đến trạm y tế, chỉ tự mua và uống một ít thuốc hạ sốt, cố gắng uống nhiều nước hơn mỗi ngày. Đó là kinh nghiệm sống của tôi trong hơn hai mươi năm qua, bị bệnh chỉ là cơ thể của bạn đang phản kháng, sau hai ngày cơn sốt tự nhiên sẽ giảm bớt. 
Một vài ngày sau, tôi thực sự đã khỏi, có thể đi ra ngoài để chăn dê trên ngọn núi 1 cách đầy sức sống. Bầy dê của tôi thật đáng thương, những ngày qua chúng nó thật sự là đói lả chỉ được ăn một ít cỏ khô mỗi ngày. Không biết sụt mất bao nhiêu cân thịt rồi? Nghĩ về điều này, tôi cảm thấy bệnh tật thực sự là là một sự lãng phí thời gian và tiền bạc.
Về nhà sau khi chăn dê như mọi ngày, tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương. Điều này thực sự là hiếm có, trong vùng của chúng ta không có nhiều gia đình giàu có, ngay cả khi đau đầu hoặc sốt, họ cũng không muốn đi đến bệnh viện, tối đa chỉ đi đến trạm y tế ở thị trấn để tiêm mũi, ngay cả những phụ nữ có bầu cũng tự đi đến bệnh viện. Rất ít người muốn gọi xe cứu thương.
Nhưng tôi không phải là người thích tham gia vào chuyện của nhà người khác. Nói một cách đơn giản, tôi không có tấm lòng bao dung.
Tối đó, sau khi tắm và ăn tối xong, tôi vẫn ngồi ngoài cửa trò chuyện với ông Chu như thường lệ. Ông ấy nói là trong làng không biết sao mà nhiều người bị sốt, hôm nay cháu trai của ông Đào Lục lại sốt cao, không thấy cải thiện. Buổi sáng họ phải làm việc đồng án, ban đầu dự định nếu không khá hơn vào buổi chiều sẽ đưa đi bệnh viện, nhưng đến buổi chiều thì đứa trẻ trở nên tồi tệ hơn và bắt đầu nói chuyện linh tinh, bà nội sợ quá, lấy điện thoại gọi 120, ài, ngày xưa khi người ta bị bệnh, thậm chí không có nổi 1 viên thuốc nên đành chịu đựng như vậy, một số trẻ em sau một thời gian chịu đựng cũng không qua khỏi... 
Tôi thản nhiên hỏi về tình hình của đứa trẻ trong gia đình họ, ông Chu cũng nói không biết. Chúng tôi nói chuyện vớ vẩn thêm vài câu nữa rồi lắc lắc những chiếc quạt đuôi mèo và quay về nhà đi ngủ. Người già đi ngủ sớm và dậy sớm. Bây giờ tôi đã sớm sống như trở một người cao tuổi, ngủ sớm và dậy sớm mỗi ngày, cuộc sống có lịch trình không đáng nói.
Ngày hôm sau, trước khi tôi thức dậy, tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào trong làng. Mặc dù tôi không tò mò, nhưng tình hình trông có vẻ như có sự việc lớn xảy ra, tôi phải đi xem.
Trong cái nắng chói chang, tôi chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng để đi ra ngoài, không ai trong làng quan tâm nhiều về việc ăn mặc. Ngoài ra, bọn họ sớm như vậy làm ầm ĩ, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, lúc này ai thèm quan tâm đến những chuyện này?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp