Edit : Tiểu N
Mùa hè năm nay, mọi người đều bận rộn tìm nguồn nước uống đủ dùng, đến khi mùa thu đến lại bận rộn tích trữ lương thực, việc tìm kiếm củi bị lơ là. Gần đây trên núi chỗ nào cũng có người đốn củi, tôi ngồi trong sân nhìn từng cây từng cây ngã xuống. Ban đầu, cây cối trên núi đã chết nhiều do hạn hán mùa hè, giờ lại bị chặt nhiều, hạn hán và lũ lụt luân phiên tới, đất trên núi càng khó giữ nước.
Cổ Chí Bằng đề nghị người trong trấn không nên ở riêng lẻ vào mùa đông, chọn những ngôi nhà lớn, vài chục người ở chung, vừa ấm áp vừa tiết kiệm củi. Nhưng vì nhiều lý do, dân trấn không chấp nhận đề nghị này, chỉ một số gia đình không tích trữ đủ củi mới chấp nhận, phần lớn vẫn muốn ở nhà mình.
Dân làng cũng dọn dẹp lại một ngôi nhà đá bỏ hoang lâu năm. Khi còn nhỏ, nơi này rất nhộn nhịp, trong đại sảnh có nhiều bàn, có người chơi mạt chược, đánh bài, có cả loại bài giống cờ tướng, giống nhau màu sắc và hoa văn, làm thành hình dạng thon dài và mỏng, đã lâu rồi không thấy. 
Hồi đó, trong ngôi nhà này còn có một cửa hàng nhỏ, nằm ở một căn phòng nhỏ gần cửa ra vào. Người lớn thì đánh bài, còn bọn trẻ con thì lang thang trong cửa hàng nhỏ đó. Khi thèm quá, bọn trẻ lại đến năn nỉ cha mẹ, đôi khi cũng năn nỉ được một hai hào, rồi đổi lấy vài cái thạch hoặc vài viên kẹo trái cây to bọc đường, và đủ loại đồ ăn vặt khác. Bọn con trai thích dùng tiền để mua "hương phiến", đó là những tấm bìa cứng in hình các nhân vật hoạt hình đủ loại, giấy còn có mùi thơm nữa. Khi mua về thì đó là một tấm lớn, phải tự dùng kéo cắt thành từng tấm nhỏ. Bọn trẻ con ở đây gọi nó là "hương phiến", có rất nhiều cách chơi.
Hồi nhỏ tôi không biết chơi nhiều, nhưng Đào Phương rất giỏi. Nhà có một cái hộp sữa bột là bố mang về từ ngoài, mấy năm đó bố làm ăn khá, tiêu tiền cũng thoải mái, lần đó trước Tết mang về hộp sữa bột, cả nhà vui mừng. Mỗi lần mẹ pha sữa, chỉ cho tôi và Đào Phương mỗi người nửa muỗng, Đào Phương đôi khi cằn nhằn nhưng mẹ không bao giờ cho thêm. 
Hộp sữa bột đó chúng tôi uống rất lâu mới hết. Khi hết, cái hộp vẫn còn đó cho đến khi tôi học trung học phổ thông. Hồi nhỏ, Đào Phương dùng nó để đựng "hương phiến". Mỗi lần đi chơi, hắn đều thắng, thắng nhiều rồi đem bán lại cho lũ trẻ trong làng, cho thêm vài tấm so với cửa hàng nhỏ. Tôi trưởng thành khá muộn, hồi nhỏ chỉ biết nhìn Đào Phương dùng tiền thắng được mua đồ ăn vặt, thèm thuồng ngồi xem. Đôi khi Đào Phương mắng tôi, nếu khó chịu còn động tay động chân, nhưng phần lớn thời gian hắn đều chia cho tôi một ít từ phần tiết kiệm. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play