Edit : Tiểu N
Không có bức tường nào mà không lọt gió. Chỉ trong vài ngày, nhiều đứa trẻ từ nơi ẩn nấp đã xuất hiện, tìm đến đại viện của Cổ Chí Bằng, năn nỉ được ở lại. Những đứa trẻ không có cha mẹ thường xuyên phải cẩn thận né tránh người lớn trong thị trấn. Những đứa trẻ như vậy không nhiều, và để sống sót trong hoàn cảnh này, chúng hoặc là cực kỳ may mắn, hoặc là rất tinh ranh, giống như anh em nhà Lâm gia.
Những đứa trẻ có cha mẹ thì lại có nhiều cách khác nhau. Một số cha mẹ để con mình tự đi, nhưng những đứa trẻ này không giỏi đóng kịch, thường bị lật tẩy chỉ sau vài câu và bị yêu cầu về tìm cha mẹ. Một số cha mẹ không nỡ để con mình đi xa, cũng không thích những lời nói dối, họ trực tiếp đưa con đến đại viện, nhờ họ nhận nuôi con mình, hứa sẽ tự lo khẩu phần ăn, chỉ cần cho con họ ngủ lại mỗi đêm khi họ đi lấy nước. Trong trường hợp này, Cổ Chí Bằng sẽ yêu cầu họ đưa con đến sau bữa tối của đại viện và đón con về trước khi trời sáng.
Tuy nhiên, quyết định này lại tạo cơ hội cho một số cha mẹ khác lách luật. Họ cũng nói những lời tương tự để gửi con vào, nhưng không đến đón con trước khi trời sáng, với ý định trốn trách nhiệm. Tuy nhiên, bộ đội không dễ mềm lòng như họ nghĩ. Những đứa trẻ không được đón trước bình minh đều bị đuổi ra ngoài, tự nhiên cha mẹ chúng sẽ đến đón.
Nghe nói có lần một đứa trẻ ngồi trước cổng đại viện rất lâu mà cha mẹ không đến đón. Đứa trẻ cứ ngồi đó dù mặt trời đã mọc, không biết tự về nhà. Những người trong bộ đội lo lắng suốt gần nửa tiếng, may mà mặt trời lúc mới mọc chưa gay gắt, nếu không đứa trẻ đó đã bị nắng đốt chết. Cuối cùng thì cha mẹ của đứa trẻ đến, miệng lẩm bẩm chửi rủa, nói rằng họ đến muộn chút thôi, rằng người trong bộ đội không có lòng nhân ái. Sau đó, bộ đội quyết định không nhận đứa trẻ này nữa.
Còn một trường hợp đặc biệt, một cậu bé đã mười tám tuổi, không còn có thể gọi là trẻ con nữa, phải gọi là thanh niên mới đúng. Cha mẹ cậu vẫn hàng đêm đưa cậu vào đại viện, không yên tâm để cậu ở nhà một mình, cũng không để cậu ra ngoài lấy nước. Cậu ta hàng ngày ở trong đại viện cùng một đám trẻ con từ bốn, năm tuổi đến mười, mười hai tuổi, mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Nhưng những đứa trẻ ấy đều ghét cậu. Trong thời buổi này, sự yếu đuối luôn là điều đáng khinh, chỉ có mạnh mẽ và thông minh mới đáng tôn thờ. Những đứa trẻ dù nhỏ nhưng cũng đã hình thành quan điểm thẩm mỹ của riêng mình. Chúng khinh thường cậu thanh niên yếu đuối, chẳng ai thèm nói chuyện với cậu. Nhưng cậu ta cũng không bận tâm, ngồi ở góc, lơ đễnh cả buổi, thậm chí không muốn học trồng trọt như những đứa trẻ khác. Thời buổi này, ai mà chê lương thực quá nhiều chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play