Edit : Tiểu N
Trước khi ra khỏi nhà, tôi lấy từ thùng gạo ra hơn nửa thùng gạo trắng, rồi từ những miếng thịt xông khói treo trên bếp chọn một miếng không nhỏ.
"Đào Lượng, đừng cho tôi nhiều quá, hôm nay thu hoạch của mọi người e là không tốt." Giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng, không nghe thấy chút dấu vết nào của việc đã khóc. Cô gái này thật sự rất kiên cường.
"Không sao, nhà tôi còn nhiều." Thực ra trong thung lũng nhà tôi vẫn còn rất nhiều, nhà tôi chưa bao giờ thiếu lương thực, nhưng những lời này tôi không thể nói với ai.
Tôi và Cát Minh đưa cô ấy về nhà, nhà họ không có nến, nhưng nhờ ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy rõ bên trong, rất gọn gàng và ấm cúng, không hề cho thấy gia đình này đang trải qua đói khát.
Chúng tôi vừa rời đi, đã nghe thấy tiếng khóa cửa phía sau, hết tiếng khóa này đến tiếng khóa khác, sau đó là tiếng kéo lê đồ đạc như sofa trên sàn, có lẽ để chặn cửa. Nghe những âm thanh này, tôi cảm thấy trong lòng có chút phức tạp.
Khi về đến nhà, trời cũng đã gần sáng, sau một đêm dài, tinh thần chúng tôi đều có chút mệt mỏi. Tôi đun nước nấu mì, rồi rán mỗi con nhóc con một quả trứng ốp la, hai con này cuối cùng cũng thôi dỗi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT