Rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những ngày phải chống nạng để đi, năm lớp mười một của Kiều Lam cũng vừa kết thúc.
Kiều Lam nói cho Đàm Mặc biết mình lại giành được học bổng hạng nhất năm lớp mười một, bảo rằng cô vừa tìm được một tiệm đồ ngọt bán Strawberry Moss Cup* cực kỳ ngon. Cô còn tự tin nói cho dù bây giờ Đàm Mặc có trở lại cũng không giành được hạng nhất mà cô đang nắm giữ.
Tay phải Đàm Mặc nắm chặt chiếc khung lắp trên thiết bị phục hồi chức năng cơ chân, tay trái cầm điện thoại áp sát vào tai. Anh vừa mới trải qua vật lý trị liệu cường độ lớn, tiếng thở dốc hơi dồn dập hơn so với lúc bình thường. Trong giọng nói của anh mang theo chút ý cười mà chính bản thân anh cũng chưa từng nhận ra được.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.” Kiều Lam nói: “Điểm Sinh học của mình tốt lắm, lần nào cũng được gần tối đa. Dạo gần đây cậu không học hành gì hết phải không? Chắc chắn là không bằng mình.”
Đàm Mặc lặng lẽ cười: “Thật là giỏi.”
Kiều Lam dường như nghe được chút cưng chiều từ trong câu nói. Trong một thoáng, cô thậm chí còn tưởng rằng đây là một loại ảo giác. “Đàm Mặc.” Kiều Lam gọi tên anh. “Hôm nay có chuyện gì vui sao? Tâm trạng tốt như thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play