Cuối tuần, chị cả của Kiều Lam đến thăm cha mẹ Kiều. Sau khi nói chuyện với mẹ Kiều một lúc, chị đi đến phòng Kiều Lam nhìn thoáng qua. Bây giờ phòng của Kiều Lam gần như đã trở thành phòng chứa đồ lặt vặt.
Chị cả của Kiều Lam cắn môi, đi vào bếp phụ mẹ Kiều nấu cơm. Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn dùng bữa, chị mới hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, Lam Lam không có liên lạc gì với người trong nhà sao?”
“Liên lạc cái gì.” Giọng điệu của mẹ Kiều lập tức trở nên rất tệ: “Lần trước tao gọi điện thoại cho chủ nhiệm của nó, bảo nó gọi lại cho tao, cuối cùng vẫn chẳng thấy chút tin tức gì cả. Không thích về thì cả đời này cũng đừng có vác mặt về đây. Đến ngày nào đó nó chết đói muốn quay về thì tao cũng chẳng cần.”
Kiều Nguyên gặm một miếng sườn, lầm bà lầm bầm nói leo: “Không chết đói được đâu. Chị Ba đứng nhất khối vừa rồi, được thưởng năm nghìn tệ tiền học bổng đó.”
Bà nội Kiều nhân cơ hội đó xéo xắt: “Nuôi nó lớn như thế, hóa ra chỉ là một đứa vô ơn. Có tiền mà chẳng nhớ người trong nhà là ai cả.”
“Đúng đó.” Kiều Nguyên chùi chùi đôi tay đầy dầu mỡ của mình, hoàn toàn đồng ý. Nhớ tới hội thao lần trước, nó chỉ là muốn Kiều Lam đi gặp bạn bè của nó thôi, vậy mà kiểu gì Kiều Lam cũng không đi, làm nó bị cả đám trong lớp chế giễu không nói, cuối cùng còn phải mời bọn chúng ăn cơm, tốn mất hai trăm tệ của nó.
Nói đến đây, Kiều Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện. Nó cầm đũa, hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, học kỳ này mẹ có gặp lại chị Ba không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT