Sau khi rửa mặt đánh răng xong đi ra, Đàm Mặc đã thay một bộ quần áo khác, tóc tai cũng không còn bù xù nữa, anh lại trở về là thiếu niên lạnh lùng tuấn tú như xưa.
Kiều Lam nhìn mái tóc gọn gàng của Đàm Mặc, bỗng cảm thấy hơi thất vọng.
Bỏ chuyện này sang một bên đi vào vấn đề chính, trong quyển sách về hội chứng Asperger mà Kiều Lam đọc gần đây có nói rằng chứng bệnh này không có cách nào chữa khỏi và sẽ không bao giờ có thể chữa khỏi được, nhưng vẫn có thể giúp người bệnh mắc hội chứng Asperger gần gũi hơn với người bình thường thông qua những cách khác, để họ từ từ hiểu được biểu cảm và ngôn ngữ hình thể của những người xung quanh.
Nếu xem Asperger chỉ là một loại bệnh khiến người bệnh không thể nào giao tiếp với người bình thường, chắc chắn sẽ khiến người bệnh có suy nghĩ rất nặng nề về nó, nhưng nếu đổi thành một cách hiểu khác, chẳng hạn như xem việc giao tiếp với người khác là một môn học, xem biểu cảm và ngôn ngữ hình thể của người khác là một loại ngôn ngữ mà mình chưa hề tiếp xúc, hiểu như vậy hình như mọi việc cũng không còn quá khó khăn.
Bởi vì chưa từng tiếp xúc nên sẽ không hiểu được, nhưng nếu chúng ta từ từ học hỏi thì sẽ có thể giao tiếp được như bình thường.
Đàm Mặc không biết Kiều Lam định dạy mình như thế nào, anh ngồi vào bàn một cách rất ngoan ngoãn, nhưng thật ra trong đầu thì đang rối tung cả lên.
Bởi vì Kiều Lam bỏ điện thoại lên trên bàn khi đi ra ngoài, Đàm Mặc liếc thấy tên sách cô đang đọc có hai chữ AS rất lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT