Thang máy dần lên cao, bác Trần nhìn hình ảnh phản chiếu của Đàm Mặc qua tấm gương trong thang máy.Khuôn mặt của thiếu niên vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng người đã chăm sóc anh suốt một năm là bác Trần vẫn cảm thấy hình như tâm trạng hôm nay của anh không tệ.Cuộc sống của Đàm Mặc như đã được lập trình cố định để tự đày đọa bản thân.
Mỗi ngày đúng giờ đến trường, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi nghỉ.
Bác Trần và dì Trần cũng dựa theo thời gian biểu nghiêm ngặt đó mà chăm sóc cậu thiếu niên trầm mặc ít nói này.Đẩy Đàm Mặc về nhà như thường lệ, chờ đến đúng bảy giờ tối, dì Trần sẽ bưng đồ ăn lên.
Lúc đó Đàm Mặc sẽ chủ động bước ra khỏi phòng để ăn cơm.
Trong lúc anh dùng bữa tối, dì Trần sẽ vào phòng thu dọn quần áo mà anh đã thay ra.Dì Trần bước vào phòng Đàm Mặc như mọi ngày.
Trên giá sách, trên bàn, thậm chí là tủ đầu giường, tất cả đều đặt đầy những quyển sách mà bà đọc không hiểu.
Dì Trần thở dài, không đụng vào sách của Đàm Mặc mà bỏ quần áo anh thay ra vào rổ để đem đi giặt.Bà kiểm tra túi quần, áo của Đàm Mặc như thường lệ.
Bình thường thì túi áo, quần của anh luôn sạch sẽ, nhưng hôm nay dì Trần lại phát hiện một thứ gì đó không liên quan đến Đàm Mặc ở bên trong.Một cây kẹo.Dì Trần cầm kẹo sửng sốt một lúc lâu, vô thức nhìn thoáng qua phía cửa phòng, khẽ thở phào một cái, sau đó cẩn thận đặt cây kẹo lên bàn Đàm Mặc, rồi đóng cửa lại.Bảy giờ hai mươi, Đàm Mặc cơm nước xong trở về phòng mình.
Đợi anh đi rồi, dì Trần mới vội vàng kéo bác Trần lại, nói cho ông biết chuyện trong túi của Đàm Mặc có một cây kẹo.Chỉ có người ở bên cạnh Đàm Mặc, thấu hiểu anh mới biết rõ rằng, đến cùng cây kẹo này có ý nghĩa như thế nào.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT