Vết thương của Diệp Diệp tuy đã được Lưới Trị Liệu chữa khỏi, nhưng người vẫn chưa tỉnh. Bách Lí Ca Lâm kinh ngạc nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, lần đó đột ngột nói lời tạm biệt, nàng thậm chí còn chưa thể giống như bây giờ cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn hắn.
Tại sao hắn không đi cùng tỷ tỷ? Hắn vậy mà bỏ tỷ tỷ lại một mình? Cứ vậy mà không tìm tỷ ấy?
Nàng nhìn mặt của Diệp Diệp, lại nhớ đến buổi sáng sớm tuyết rơi nhiều kia, nàng ở trong ngã nhỏ phát hiện một đứa nhỏ nam bị tuyết vùi lấp một nửa, đưa tay dìu hắn lên, lại bị hắn hung hăng cắn một miếng, nàng đau đến khóc lớn lên một tràng, lại bị hắn tàn nhẫn ấn lên tường, đầu bị nhấn sắp nát ra. Tiếng khóc kinh động tỷ tỷ, tỷ ấy đến gần dùng sức đấm Diệp Diệp một cái, một đấm kia làm cho hắn tỉnh táo lại, cũng làm cho hắn từ đó về sau trong lòng trong mắt chỉ có một mình tỷ tỷ.
Ba người bọn họ vẫn luôn đi cùng nhau, vẫn luôn ở cùng nhau, bọn họ là người một nhà. Chỉ là tỷ tỷ bị Diệp Diệp cướp đi rồi, trong lòng không để ý đến nàng nữa, hai người bọn họ ở cùng nhau, để nàng một mình một người ở phía sau, nàng mỗi ngày cười, mỗi ngày đều đuổi theo nhưng như thế nào cũng không đuổi kịp.
Có đôi khi nàng đứng giữa hai người họ, lại cảm thấy có một khoảng cách rất xa nào đó giữa nàng và bọn họ, nàng vừa có tỷ tỷ, lại vừa có thêm Diệp Diệp, phải không cảm thấy cô đơn mới đúng, nhưng số lần cảm thấy như vậy càng ngày càng nhiều, rõ ràng cùng bọn họ nói cười, cùng nhau sinh hoạt, nàng lại giống như không thuộc về gia đình này.
Tỳ tỷ vốn là của một mình nàng, nàng lại bị Diệp Diệp cướp đi rồi.
Là nàng phát hiện ra Diệp Diệp trước, nhưng hắn không thèm để ý đến nàng, hắn lại bị tỷ tỷ cướp đi rồi.
Chuyện tới bây giờ, nàng cũng chẳng phải là tiểu cô nương mơ hồ mà miễn cưỡng cười vui kia nữa, từ lâu đã không không phân biệt rõ bởi vì tình cảm với Diệp Diệp quá sâu nặng, hay là bởi vì e ngại cô độc. Thời gian cả đời này của nàng giống như đã dừng lại ở cái ngày tuyết rơi kia, đến tận ngày hôm nay, nàng vẫn là nha đầu ngây thơ bị dọa khóc kia.
Nàng rốt cuộc vẫn là cao lên chứ không hề trưởng thành chút nào, thế giới của Diệp Diệp và tỷ tỷ sẽ không bao giờ có nàng, nàng vĩnh viễn là tiểu cô nương chỉ có một mình mà đứng ở trong tuyết gào khóc kia.
Bách Lí Ca Lâm chợt đứng dậy, giống như là bị đâm một nhát, lùi lại mấy bước, bay nhanh đáp xuống người con rết tinh, không nói một lời mà đi đến bờ biển.
“Bách Lí sư muội.”
Lục Ly chắn ở phía trước, đã thấy hai mắt nàng đỏ bừng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn hơi hơi kinh ngạc, nàng đã lướt qua nhanh như một cái bóng, Lục Ly theo bản năng kéo nàng lại, nói nhỏ: “Bách Lí sư muội, muội mới vừa rồi….”
Nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Huynh thích ta sao?”
“Buông ta ra, hoặc là ôm lấy ta, tự huynh chọn lấy.”
Lục Ly nhanh chóng buông tay ra, không nói gì mà nhìn nàng đi về hướng bờ biển, đứng trên bờ cát. Hắn có chút muốn đi qua, nhưng dường như có cái gì đó ngăn hắn lại.
Bách Lí Ca Lâm đứng trên bờ biển một hồi lâu giống như một pho tượng, bỗng nhiên nàng chuyển động, Lục Ly chỉ thấy tay áo hồng ngắn của nàng quơ quơ, sau đó cả người đã bị nước biển cuốn đi, hắn chấn động, nàng đây là muốn làm cái gì?!
Lục Ly chạy nhanh ra bờ biển, nhìn mặt biển yên ắng cuồn cuộn mà kinh ngạc ngẩn người, nàng tại sao lại đột nhiên nhảy xuống biển? Bắt cá? Hay là nghịch nước? Đệ tử tu hành có Tị Thủy Pháp hộ thân, căn bản không cần lo lắng bị chết đuối, nhưng hắn luôn có một loại dự cảm xấu, lời nói mới vừa của nàng là có ý gì? Còn có biểu tình kia nữa, nàng là muốn tìm chết sao?!
Hắn ở trên bờ biển đợi một hồi lâu, nước biển đã sớm cuốn trôi dấu chân sạch sẽ, nhưng vẫn chưa thất nàng đi ra, cơn tức giận trong lòng hắn càng ngày càng lớn, Bách Lí Ca Lâm này đúng là chẳng ra sao cả! Hắn chưa từng gặp qua loại nữ nhân vừa lung tung rối loạn, vừa tùy hứng, lại đáng ghét như vậy!
Lục Ly rốt cuộc bất chấp tất cả nhảy vào biển, gọi ra Tị Thủy Pháp cùng cua yêu, đi một đoạn, đã thấy Bách Lí Ca Lâm trên đầu có Tị Thủy Pháp, đang dùng dao cạy sò trên tảng đá dưới đáy biển, thấy hắn đang cưỡi cua yêu khí thế bừng bừng đi đến, nàng kinh ngạc trợn tròn ánh mắt, nghi hoặc mà dùng ánh mắt hỏi hắn.
Lục Ly trong nháy mắt xấu hổ vô cùng, hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Loại nữ nhân ngả ngớn phóng túng này, hắn làm cái gì phải lo lắng cho nàng? Nhảy xuống biển tìm chết? Hắn vậy mà có thể có loại ý niệm vớ vẩn đó trong đầu! Trong lúc nhất thời, đủ loại cảm xúc xấu hổ tức giận ùn ùn kéo đến, hắn lúng túng đến nỗi không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, chỉ có thể giả vờ như chưa có chuyện gì mà xoay người cưỡi cua yêu đi.
Ngay sau đó Bách Lí Ca Lâm bỗng nhiên giống như cá nhẹ nhàng nhanh chóng bơi về hướng chính mình, giữ cánh tay mình lại, Lục Ly hung hăng giật tay nàng ra, hắn hiện giờ không muốn nghe, không muốn nói cái gì hết, thầm nghĩ phải tìm một chỗ để bình tĩnh một chút, đầu óc của hắn có chút hồ đồ rồi.
“Lục sư huynh, huynh nhìn cái kia kìa!”
Bách Lí Ca Lâm vừa giữ cánh tay hắn, vừa chỉ chỉ phía sau.
Lục Ly ổn định tinh thần, thấy vẻ mặt nàng không giống như đang giả vờ, hắn quay đầu lại, đã thấy phía đối diện cây cỏ xanh um tươi tốt, cứ như thể có một hòn đảo nhỏ bị chìm ở đây, điều kỳ lạ là cây cối trên đảo không hề bị nước biển ảnh hưởng mà lại mọc rất um tùm.
“Cái đảo kia có phải rất kỳ quái hay không? Chúng ta có cần đi xem thử hay không?” Bách Lí Ca Lâm lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng muốn đi xem thử, cô nương vừa rồi ảo não đi xuống biển kia chỉ giống như là một ảo giác.
Lục Ly lạnh lùng liếc nàng một cái, rút tay mình về, không nói một lời mà cưỡi cua yêu nổi lên mặt biển, sau lần thí luyện này, hắn sẽ không bao giờ tiếp xúc cùng nữ nhân này nữa.
“Này, Lục sư huynh?”
Bách Lí Ca Lâm ôm đầy con sò mới vừa cạy ra mà đuổi theo, mới vừa nổi lên mặt biển, đã thấy mấy người Lê Phi đều đứng trên bờ biển, ngay cả Diệp Diệp vẫn luôn hôn mê bất tỉnh cũng tỉnh rồi, ngồi trên bờ biển mà chờ hai người bọn họ đi lên.
“Diệp Diệp!” Bách Lí Ca Lâm theo bản năng mà kêu hắn một tiếng, bước nhanh đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, đánh giá trên dưới hắn một lượt, nàng đột nhiên nhíu mày hừ một tiếng: “Đồ ngốc huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Diệp Diệp gõ trên ót nàng một cái: “Đây là thái độ gì đây! Muội cả ngày chỉ biết ham chơi, lúc này không có việc gì xuống nước mò sò mò ốc cái gì?”
Bách Lí Ca Lâm cười nói: “Mò để ăn, một con cá làm sao đủ ăn. Huynh nhìn huynh xem, sắc mặt còn trắng như vậy, xem còn khoác lác mình lợi hại không, bị người khác đánh thành như vậy, thiếu chút nữa đã chết rồi.”
“Bọn họ đột nhiên ra tay, thật sự phản ứng không kịp. Mới vừa rồi Đồng Chu đã kể cho ta nghe rồi, mọi người đã có đến sáu trái Yêu Chu Quả rồi sao?”
“Cái gì mọi người chúng ta, chúng ta đều là một nhóm! Đúng rồi, ngươi vứt tỷ tỷ của ta ở đâu rồi?”
Trong mắt Diệp Diệp tràn đầy vẻ mất mát, thấp giọng nói: “Vẫn chưa gặp được nàng, tìm hồi lâu cũng không thấy.”
Lục Ly thấy hai người họ lời nói, cử chỉ cực kỳ thân mật, giờ phút này sự chú ý của Bách Lí Ca Lâm đều đặt trên người nam nhân tên Diệp Diệp này, loại chuyên tâm này, hắn chưa từng thấy qua. Hóa ra nàng cũng có người trong lòng, là hắn ta? Hóa ra, ánh mắt ngả ngớn đa tình của nàng cũng có thể chuyên tâm nhìn người khác như vậy.
Hắn chợt nhớ tới lời nàng mới vừa nói: “Buông ta ra, hoặc là ôm lấy ta”, chỉ cảm thấy thật buồn cười, nàng cho rằng người khác là cái gì? Ngả ngớn phóng túng mà tiếp cận, kỳ thật căn bản không để kẻ nào ở trong lòng. Nếu đã có người trong lòng, tại sao không chú ý đến một mình hắn? Hắn dường như có chút phẫn nộ, loại phẫn nộ này khiến cho hắn một khắc cũng không muốn ở trong này nữa, vô thanh vô tức mà lùi đi.
Diệp Diệp tỉnh lại đương nhiên là một chuyện đáng mừng, phải ăn một bữa thật ngon, Kỉ Đồng Chu nhặt lên mấy con sò kia, có lẽ là bởi vì bị yêu khí ảnh hưởng, vỏ sò cứng như thép, dùng Thái A Thuật cắt ra cũng được, nhưng thịt bên trong nhất định cũng sẽ nát theo, hắn hùng hồn mà sắp xếp lại từng cái một, chuẩn bị trực tiếp phóng Ly Hoả Thuật lên: “Để ta trực tiếp dùng lửa nướng là được rồi!”
Lôi Tu Viễn đá một cước lên lưng hắn: “Không biết làm cũng đừng phá.”
Kỉ Đồng Chu xoay người nhảy lên, đạp lại hắn một cước, hai người lại bắt đầu loạn đánh một hồi, Lê Phi ngồi ở trên bờ cát vừa cắn trái cây vừa nhìn hai người đánh tới đánh lui, bỗng nhiên có vật gì đó rơi ra từ tay áo của Kỉ Đồng Chu, nhẹ nhàng dừng trên cát, nàng nhặt lên nhìn thử, vậy mà lại là con dế mèn màu tím bằng ngọc kia, lập tức vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “A? Con dế mèn này ngươi vẫn còn mang trên người sao?”
Kỉ Đồng Chu tránh khỏi nắm đấm của Lôi Tu Viễn, lui về mấy bước sờ sờ bên trong tay áo, quả nhiên rỗng tuếch, cũng không biết nó làm sao lại rơi ra.
“Ừ, ta cũng không hiểu tại sao lại thích nó đến vậy.” Hắn có chút chột dạ.
Hắn vốn chẳng thấy cái này có chỗ nào mới lạ, nhưng Khương Lê Phi lại thích như vậy, hắn cũng thấy con dế mèn này thú vị lây, vẫn luôn đem theo trên người, năm năm này đã thành thói quen. Loại tâm tính trẻ con này quả thật là quá dọa người rồi, tay hắn vốn muốn lấy lại, kết quả thấy nàng qua năm năm rồi vẫn còn thích như vậy, cầm trong tay nhìn không chớp mắt, liền nói: “Nếu ngươi đã thích như vậy, sao lúc trước tặng ngươi lại nói không cần?”
Lê Phi cười tủm tỉm mà đặt con dế mèn trong lòng bàn tay: “Quân tử không cướp đồ người khác thích, huống chi thứ này rất quý giá, ta không có gì đáng giá để đáp lại, không được đâu.”
Kỉ Đồng Chu hừ một tiếng: “Đồ của ta, ta thích cho ai thì cho, ai cần ngươi đáp lại?”
Ách, không nghĩ đến đã qua năm năm rồi, câu trả lời của hắn một chữ cũng chưa thay đổi.
“Ngươi là Vương gia kim tôn ngọc quý.” Lê Phi mỉm cười nhìn hắn, “Bất cứ cái gì ngươi tặng cũng cực kỳ giá trị, cho nên ngươi mới không thể tùy tiện tặng đồ cho người khác, nếu không cảm giác giống như dùng tiền để gây áp lực cho người khác, khiến người khác không thoải mái.”
Nàng thấy biểu tình hắn ngạc nhiên, đoán chừng là chưa từng nghĩ đến chuyện này, không khỏi hối hận vì đã lỡ miệng. Kỉ Đồng Chu vẫn luôn là người thẳng thắn, vui giận cực kỳ rõ ràng, nhất định là không có loại tâm địa gian xảo này, nàng nói rõ ràng là như vậy, trái lại không tốt chút nào.
Lê Phi dứt khoát duỗi tay muốn giật lấy con dế mèn kia: “Lại cho ta mượn chơi hai ngày, sau đó sẽ trả cho ngươi.”
Kỉ Đồng Chu đưa tay giấu đi: “Ai muốn cho ngươi mượn!”
“Này, Vương gia hào phóng như ngươi làm sao lại trở nên keo kiệt như vậy? Cho ta mượn chơi hai ngày thì đã làm sao?”
“Bây giờ ta chẳng có hứng cho ngươi mượn.”
Tay Lê Phi giữ cánh tay của hắn lại, thình lình một cánh tay của Lôi Tu Viễn bỗng nhiên kẹp trên cổ nàng, kéo nàng ra sau vài bước, nàng lảo đảo đập vào người hắn, trên đỉnh đầu lại truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ngươi cho là ngươi vẫn còn mười tuổi sao?”
Lê Phi có chút tức giận, đang muốn giãy dụa, hắn bỗng buông nàng ra, nhìn nàng thân thiện cười: “Ngươi rảnh rỗi như vậy, không bằng giúp ta rửa sạch vỏ sò đi.”
Kỉ Đồng Chu thấy hắn đột nhiên ra tay kéo người đi, có chút khó chịu, hắn còn chưa nói xong nữa! Huống chi tục ngữ có nói: nam nữ thụ thụ bất thân. Đang rõ như ban ngày mà hai người bọn họ dây dây dưa dưa, còn thể thống gì! Đúng rồi, còn nữa, hai người bọn họ ở Thư Viện cũng đã bắt đầu dây dưa rổi.
“Khương Lê Phi!”
Hắn đột nhiên gọi nàng một tiếng, nâng tay ném con dế mèn bằng tím ngọc qua, Lê Phi luống cuống tay chân chạy nhanh đến tiếp được, vẫn còn may, vẫn còn may, đồ chơi tinh xảo này chưa bị vỡ, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Kỉ Đồng Chu đắc ý cười: “Cho ngươi mượn chơi, nhớ trả cho ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT