Khách đi.ếm này vừa nhỏ lại vừa cũ kỹ, nằm ở rìa của tòa thành trấn, không dễ nhìn thấy. Dường như ngoại trừ mấy người bọn họ ra, không có khách nào khác vào ở cả. Lê Phi muốn lấy hai gian phòng, đang định đưa tiền thì chưởng quỹ trẻ tuổi cười nói: “Không cần. Nếu có thể đi vào thì nhất định là người quen của Xung Di tiên sinh. Cứ yên tâm mà ở lại đi, những chuyện ngoài kia sẽ không ảnh hưởng đến nơi này đâu.”

Lê Phi ngạc nhiên nói: “Ngươi biết Xung Di sư phụ sao?”

Chưởng quỹ lại nói: “Nơi này thật ra cũng không thể coi là khách đi.ếm được, chẳng qua nó chỉ trông giống một khách đ.iếm thôi, mà ta cũng chẳng phải là chưởng quỹ gì cả. Năm năm trước, Xung Di tiên sinh đã cứu cả nhà chúng ta, không có cách nào báo đáp được đại ân này nên khi nghe tiên sinh muốn ở Đông Hải mà không muốn bị người khác phát hiện ra tung tích, ta đã cho ngài ấy mượn căn nhà cũ gia đình ta đang ở. Ta ngày nào tới đây cũng chỉ để canh giữ mà thôi, có lúc tiên sinh sẽ truyền một ít đạo dưỡng sinh, ta có phúc được lắng nghe là đủ rồi.”

Chẳng trách Hồ Gia Bình lại vô tư nói bọn họ tạm ở lại đây vài ngày, hóa ra đây chính là lý do phía sau.

Lê Phi trở lại phòng khách, khe nứt của Tiểu Thiên Thế Giới vẫn còn ở đấy và chưa có người nào đi ra cả, chắc hẳn tất cả mọi người đều bị những thi thể bên trong hấp dẫn đến quên đi tất cả rồi. Nàng không muốn cùng vào xem thi thể, Nhật Viêm và những người khác có hứng thú sưu tầm những thứ hiếm có thú vị, nhưng nàng chỉ muốn làm khán giả mà thôi, làm sao một thi thể lạnh lùng có thể so với một người đang sống sờ sờ? Nhìn cách họ sống và những phong tục lạ kỳ của họ rõ ràng là sống động hơn nhiều.

Kết quả là họ ở đó cả ngày, giữa chừng Hắc Sa Nữ đi ra một lần để mang đồ ăn vào. Đến nửa đêm canh ba Lê Phi còn chưa thấy bọn họ ra ngoài nên quyết định đi ngủ một mình.

Tâm tình của nàng vẫn còn rất ảo não, mặc dù không có ai nhắc đến chuyện Ca Lâm nhưng nàng vẫn không thể quên được. Trong giấc mơ của nàng đều là những kí ức lúc ở Thư Viện khi còn bé, khi đó thật tốt, ngay cả phiền não đều đáng để nhớ lại. Mỗi ngày đều tràn đầy hy vọng và những điều tốt đẹp khác, Kỷ Đồng Chu kiêu ngạo và độc đoán lại ngây thơ và dễ thương như vậy.

Thế nhưng, bọn họ mỗi người một ngã, ngày càng xa cách, và giờ đây họ đã trở thành kẻ thù của nhau. Vị tiểu Vương gia tưởng chừng như vô cùng kiên cường nhưng thực chất lại rất yếu đuối này nếu hiện giờ nhớ lại quá khứ sẽ cảm thấy thế nào? Không có chút hối hận nào? Hắn càng lớn càng không thể nhìn thấu trái tim hắn được nữa, rốt cuộc thứ Kỷ Đồng Chu muốn là gì?

Trong lúc yên tĩnh, đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lê Phi đã luôn rất cảnh giác từ sau khi đến Trung Thổ, lập tức tỉnh dậy, đứng lên nói: “Ai?”

Không có người trả lời. Người nọ lại khẽ gõ hai cái, Lê Phi rón rén đi tới cửa, lại hỏi: “Ai đó?”

“Ta.” Lôi Tu Viễn ở ngoài cửa đáp lại.

Lê Phi thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức mở cửa. Quả nhiên là Lôi Tu Viễn đang khoanh tay dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn mình. Nàng dụi dụi đôi mắt bị lóe bởi ánh sáng bất chợt vẫn còn buồn ngủ: “Muộn thế này, có chuyện gì vậy? Nhật Viêm và những người khác đã đi ra chưa?”

Lôi Tu Viễn thản nhiên đi vào phòng, không chút khách sáo mà ngồi xuống giường, rồi cầm một cây trâm có đóa hoa bằng ngọc nàng đặt cạnh giường lên mân mê, sau đó nói: “Vẫn còn đang hưng phấn ở bên trong, có lẽ sẽ không ra ngoài trong vài ngày tới đâu.”

Lê Phi rót ly trà đưa cho hắn, còn mình thì ngồi ở cạnh giường ngáp ngắn ngáp dài. Sau khi biết được người đến là hắn, tâm trạng của nàng thả lỏng hơn rất nhiều, và cuối cùng là buồn ngủ trở lại. Màn đêm bên ngoài vẫn còn tối, hẳn là nàng chưa ngủ được bao lâu nên vẫn muốn ngủ tiếp, nhưng Lôi Tu Viễn đang ngồi trên giường, nên nàng không tiện lên gường, đành phải ngồi cách xa hắn mà nghịch tấm chăn: “Chàng không buồn ngủ sao? Phòng của chàng ở đối diện đó.”

Lôi Tu Viễn bình tĩnh nói: “Ta ngủ ở đây.”

Tay Lê Phi run lên một cái, im lặng rất lâu mới cười khan nói: “Chuyện này… Chuyện này không được đâu? Ta, ta đã sắp xếp phòng cho chàng rồi…”

Từ khi nàng tìm được Lôi Tu Viễn đến nay, bởi vì hắn đã quên đi mọi chuyện nên không thể cùng ăn cùng ở như trước được nữa. Cho dù nàng có thích hắn đến đâu thì nàng cũng sẽ không bốc đồng mà sống cuộc sống như một cặp đạo lữ như trước kia với hắn. Dù sao đối với Lôi Tu Viễn, nàng chỉ là một nữ nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện và nói thích mà thôi, điều nàng mong muốn là lưỡng tình tương duyệt như trong quá khứ chứ không phải là đối tượng làm ấm giường.

Kết quả là cứ giằng co như vậy cho đến tận bây giờ, bọn họ đã coi như là yêu nhau rồi phải không? Thế nhưng nàng vẫn không thể, chính nàng cũng không biết tại sao, bởi vì hắn chưa nhớ lại được chuyện cũ sao? Đối với nàng, Lôi Tu Viễn, người đã mất đi kí ức, cũng chỉ là một người xa la mà thôi.

Bọn họ từng có rất nhiều kỷ niệm, nhưng chỉ có nàng nhớ được, còn hắn đều đã quên cả. Cho dù Lôi Tu Viễn vẫn là Lôi Tu Viễn, nhưng vẫn có nhiều điểm khác biệt, nên nàng không thể để mình thân mật và gần gũi với hắn như trước kia được.

Lê Phi đứng dậy mang giày vào: “Vậy ta ở phòng kia, chàng đi ngủ sớm đi.”

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nói: “Chờ đã, lại đây, ta có chuyện muốn nói.”

Lê Phi vô thức xoay người lại, nhưng trong đầu chợt lóe lên điều gì đó. Nàng nhớ lại chuyện lúc ấy ở tiểu viện dưới chân Tinh Chính Quán kia, lần đó Lôi Tu Viễn cũng lừa nàng nói rằng có chuyện gì đó, kết quả là nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nàng phút chốc đỏ mặt lên, không tự chủ được bắt đầu lắp bắp: “Chàng, chàng có chuyện muốn nói thì cứ nói đi! Đừng đùa giỡn hay giở thủ đoạn gì đó, lần trước chàng cũng như thế…”

“Lần trước?” Lôi Tu Viễn lập tức chú ý đến từ nàng lỡ miệng nói ra, khẽ mỉm cười. “Lần trước xảy ra chuyện gì thế? Ta quên mất rồi, nàng không phải nên kể lại cho ta sao?”

Lê Phi nhất thời quẫn bách không biết phải nói thế nào, do dự hồi lâu mới nghe được hắn nói: “Nàng nói thích ta, chẳng qua chỉ là lời nói ngoài miệng thôi sao?”

Không phải!

“Đến đây.”

Lê Phi vẫn lắc đầu, nàng thấp giọng nói: “Chàng lúc nãy có nói, trước kia ta không đối xử tốt với chàng, có lẽ là như vậy đó. Cho nên ta đã quyết định sẽ đối xử tốt với chàng hơn từ lâu rồi. Nhưng mà… ta bây giờ còn chưa…. Ta không…”

Lôi Tu Viễn kéo lấy đai lưng của nàng, Lê Phi cảm thấy hắn kéo mạnh một cái khiến cả cơ thể nàng không tự chủ được mà ngã vào ngực hắn, sau đó hắn lưu loát lật người nàng lại mà đè trên giường. Lê Phi dùng hết sức muốn thoát ra, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Tu Viễn, chàng nghe ta nói đã. Ta bây giờ còn chưa….”

Lôi Tu Viễn nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn nàng một lát rồi nói: “Cái mà nàng gọi là đối xử tốt với ta là cười nói tán tỉnh với nam nhân khác? Sau đó lại chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta?”

Lê Phi nhất thời nổi giận: “Chàng chỉ trích ta đấy à? Vậy thì đưa ra lý do thuyết phục hơn đi! Hai điều chàng vừa nói chẳng có ý nghĩa gì cả!”

Lôi Tu Viễn vén sợi tóc vương trên má nàng ra, chậm rãi nói: “Chuyện quá khứ của chúng ta, ta không hề biết gì cả. Cho dù nàng có kể lại cho ta thì đối với ta đó cũng giống như câu chuyện của người khác mà thôi. Nàng đang ép buộc ta nhớ lại, nàng đang muốn nói với ta rằng nếu như ta không thể nhớ lại thì nàng sẽ luôn đối xử với ta như thế này sao? Vậy người nàng thích rốt cuộc là ai? Cười với ta mà với người ngoài cũng cười như thế; nàng nắm tay ta, nhưng người ngoài cũng có thể nắm lấy tay nàng. Đây chính là cái mà nàng gọi là “thích” sao?”

Lê Phi vốn tức giận muốn giãy dụa tránh đi, nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì không khỏi dừng lại. Hắn đang không vui bởi vì những cử chỉ không đúng mực của Hồ Gia Bình khi nãy sao? Trước kia Kỷ Đồng Chu cắn cổ tay nàng một miếng, hắn lập tức muốn cắn lại, còn cắn mạnh hơn, bây giờ vẫn là như vậy.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi chúng ta ở Thư Viện lúc còn bé, Hồ Gia Bình đã từng là tiên sinh của chúng ta. Cho nên huynh ấy vẫn coi chúng ta như những đứa trẻ vậy, không phải như những gì chàng nghĩ đâu.”

“Thật sao?” Lôi Tu Viễn cười một tiếng, rồi nhẹ nhàng buông nàng ra.

Lê Phi lập tức xoay người muốn đứng lên, đột nhiên tay hắn xuyên qua khe hở từ cổ áo trung y của nàng, bàn tay nóng hổi chạm vào làn da tr.ần trụi củ nàng khiến Lê Phi thiếu chút nữa đã hét lên. Thế nhưng, nàng lại sợ gây ồn ào kinh động đến những người khác nên nàng chỉ có thể dùng sức vùng vẫy ngọ nguậy như một con sâu, hai chân đá loạn vào người hắn.

“Buông tay!” Nàng vừa tức giận vừa hoảng sợ.

“Không buông.” Lôi Tu Viễn không tốn chút sức nào để giữ nàng lại, bàn tay xuyên vào trong y phục nàng dần dần đi xuống rồi phủ lấy b.ộ ngực đang nâng lên của nàng. “Nàng đã nói sẽ đối xử với ta tốt hơn cơ mà, tốt như thế nào? Nói ta nghe xem.”

Đầu óc Lê Phi tê dại đi, nàng cố gắng duy trì sự bình tĩnh để âm thanh phát ra không run rẩy: “Tu Viễn, chàng buông ta ra trước rồi có chuyện gì thì nói.”

“Hiện giờ ta đang nói chuyện đây này.” Lôi Tu Viễn tựa cằm vào hõm vai nàng, thổi vào tai nàng một hơi. “Nói đi, ta sẽ lắng tai nghe, không thiếu một chữ nào.”

Rõ ràng không thể cứng rắn với hắn được, nhưng nàng cũng chẳng thể dùng Linh Nhập với hắn trên gường được, như thế thì quá khoa trương rồi. Lê Phi hít vào một hơi, đành phải dịu dàng với hắn vậy. Nàng cố gắng hết sức phớt lờ bàn tay của hắn, nói: “Chính là muốn bảo vệ chàng, chăm sóc cho chàng, muốn chàng vui vẻ.”

Nàng vốn chỉ muốn nói vài câu dễ nghe để hắn buông tay, thế nhưng sau khi nói những lời này, nàng lại nhớ đến bao nhiêu lần Lôi Tu Viễn đã đổ máu và mồ hôi vì nàng. Hải Vẫn ngày đó, thân thể của hắn nặng nề đè lên người mình, máu tươi thấm ướt cả y phục của nàng. Hắn đã âm thầm vì nàng làm nhiều như thế, nhưng nàng có thể làm gì cho hắn đây? Chẳng lẽ lại giống như Chiêu Mẫn sư tỷ từng nói, làm một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh để hắn nâng niu trong lòng bàn tay sao?

“Ta muốn chàng mỗi ngày đều vì thật sự vui vẻ mà cười.” Lê Phi ngừng lại một chút, rồi nói. “Trước kia chàng rất ít khi cười, cũng chưa từng nói ra mình muốn cái gì. Vậy thì hiện giờ chỉ cần là điều chàng muốn, ta sẽ đều cho chàng, chỉ cần chàng có thể sống tự do tự tại là được.”

Lôi Tu Viễn trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên thở dài, cười nhẹ: “Đứa nhỏ ngốc, những chuyện mà nàng nói là chuyện nam nhân phải làm, không đến lượt nàng lo lắng.”

Hắn thu tay lại từ y phục của nàng, tiếp tục than thở: “Còn nói muốn cái gì đều cho ta? Đúng là một tên lừa đảo.”

Lê Phi siết chặt cổ áo, như được ân xá mà nhanh chóng xuống giường. Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của nàng, thấp giọng nói: “Ở lại đi, tối nay ở cùng ta, ta sẽ không làm gì cả.”

Hắn dường như chưa từng khẩn cầu với nàng bằng giọng điệu dịu dàng như vậy, Lê Phi buông tay xuống, xoay người nằm bên cạnh hắn, hắn liền kéo chăn lên đắp cho nàng. Lê Phi cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào trán mình, ấm áp và ngứa ngáy, giống như những lần hắn ngủ bên cạnh mình khi trước.

Lê Phi đưa tay chạm vào mặt hắn, hắn nhắm mắt lại, giống như một con mèo ngoan ngoãn, nằm yên bất động để nàng nhẹ nhàng v.uốt ve.

“Ta sẽ không ép chàng phải nhớ lại bất cứ điều gì cả.” Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ như đang thì thầm. “Cho dù không thể nhớ được gì thì cũng chẳng sao cả. Cho ta chút thời gian, ta…”

Lôi Tu Viễn ôm nàng vào lòng, nói: “Ngủ đi, khi nào nàng tỉnh lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Đã rất lâu rồi nàng chưa ngủ cùng hắn, sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này, Lê Phi vùi đầu vào lòng hắn, dần dần thả lỏng hoàn toàn, chìm vào giấc ngủ say.

Sau đó, ngày hôm sau, nàng đã hiểu được câu “tỉnh lại sẽ nói chuyện sau” của hắn là có ý gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play