Vùng trời đất này bỗng trở nên rất xa lạ, giống như lần đầu tiên nhìn thấy. Âm thanh, mùi vị, màu sắc hiện lên vô cùng chi tiết, mỗi một chút thay đổi nhỏ cũng không thể thoát khỏi giác quan cực kỳ nhạy cảm của nàng khiến Lê Phi sững sờ trong chốc lát.

Bây giờ nàng mới nhận ra cơ thể mình đã chậm chạp và bị cản trở như thế nào. Bầu trời này, vùng đất này, và linh khí vô tận của núi sông này, tất cả thì ra có cảm giác như thế này.

Dường như theo bản năng, cơ thể nàng bắt đầu tham lam hấp thụ linh lực vô tận và lưới linh khí phía trên cũng bị hút sạch không còn một chút nào. Linh khí ở nơi này quá ít, nàng có thể cảm giác được linh khí ẩn giấu trong hang động ở trung tâm Trung Thổ kia.

Lê Phi khẽ cử động, nàng cần càng nhiều linh khí càng tốt vì cơ thể nàng giống như sa mạc khô cằn và khao khát được nuôi dưỡng bởi linh khí.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm vừa căm hận vừa run rẩy của Thúy Huyền tiên nhân: “Đồ quái vật! Ta không bao giờ nghĩ rằng Vô Nguyệt Đình lại nuôi ong tay áo như thế, vậy mà lại để ngươi ngang nhiên ẩn nấp nhiều năm như thế!”

Lê Phi quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm đám tiên nhân yếu ớt đã mất đi linh lực này. Có giết không? Đối với nàng mà nói, giết đám tiên nhân mất đi linh khí này chẳng qua chỉ là chuyện dễ như chớp mắt. Đúng rồi, nơi này còn có một người một bán đứng nàng, miệng thì luôn nói thích nàng nhưng lại làm ra những chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Nàng nhìn về phía Kỷ Đồng Chu. Hắn đang ngồi dựa vào tường, vì cạn kiệt linh khí nên mặt hắn mệt mỏi vô cùng, Hoa phục đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế.

Huyền Hoa Hỏa màu đen kia, hắn đã từng dùng nó thiêu đốt Chấn Vân Tử để cứu nàng, thế nhưng mới vừa rồi hắn lại để nó chạy trên người mình một cách tàn nhẫn. Hắn nói không sai, hang đang đòi lại những gì mà hắn đã liều mạng làm vì nàng, cùng với tất cả những cảm tình mà họ đã có trong bảy năm quen biết kia.

Hắn đã không còn cần bất kỳ sự dịu dàng mềm mại nào nữa, một khi miệng Thao Thiết đã mở ra thì những ha.m muốn cuồn nhiệt kia chẳng thể nào được thỏa mãn, cho dù hắn phải dùng bất cứ thủ đoạn nào. Đây là điều mà chính hắn đã lựa chọn.

Lê Phi đưa tay chạm lên tóc mình, mái tóc dài của nàng xõa ra đến eo như suối và bởi vì đã hoàn toàn thoát xác nên búi tóc mà hắn búi cho nàng cũng chẳng còn nữa. Chiếc lược gỗ, những động tác nhẹ nhàng cẩn thận khi búi tóc, tất cả sự dịu dàng cuối cùng hắn có đã bị ngọn hắc hỏa kia đốt sạch, trâm phù dung đỏ cũng chỉ còn lại một đám tro tàn rơi bên chân mà thôi.

Nàng quay mặt đi, bạch quang của căn nguyên linh khí cũng dần dần thu lại vào cơ thể nàng. Lê Phi bước đến bên cạnh Thúy Huyền tiên nhân, thân thể già nua của lão ngã phịch xuống đất, không thể động đậy mà chỉ có thể dùng đôi mắt trân trối nhìn nàng. Mấy lão tiên nhân bên cạnh đang rối rít la lên, “Hạ thủ lưu tình” cũng có, “Chạy mau” cũng có.

Lê Phi cúi người nhặt cuốn sách đen bên cạnh lên, phủi sạch bụi rồi nhét lại vào tay áo, nhỏ giọng nói: “Cuốn sách này cũng chẳng viết nhiều về bí mật của ta đâu, thật ra nó chủ yếu kể lại hành trình của sư phụ ở Hải Ngoại. Ngươi không hề hiểu tấm lòng của sư phụ nên ta không thể đưa cuốn sách này cho ngươi được.”

Thúy Huyền tiên nhân cười lạnh nói: “Muốn giết thì cứ giết! Cần gì phải nói mấy lời xảo trá làm gì! Năm trăm năm trước, các ngươi giết ít người lắm hả?”

Lê Phi cười một tiếng và cũng chẳng nói thêm gì nữa. Mọi người chỉ thấy bóng dáng nàng thoắt một cái đã biến mất khỏi Vương phủ, Thúy Huyền tiên nhân khàn khàn nói: “Không hay rồi! Đã để cho nàng ta trốn thoát rồi! Nhanh chóng dẫn linh khí vào cơ thể! Quay về môn phái bẩm báo bốn vị chưởng môn! Đây đã không còn là chuyện nội bộ của Vô Nguyệt Đình nữa, bắt buộc cần sự giúp đỡ của các tiên gia!”

Kỷ Đồng Chu ngồi rất lâu, lâu đến mức xung quanh không còn một âm thanh nào nữa. Lúc này, hắn như thể mới từ trong mộng tỉnh lại, cử động cánh tay của mình. Lưới linh khí bao trùm cả Vương phủ không còn nữa, Thúy Huyền và những lão tiên nhân kia cũng đều đã đuổi theo Khương Lê Phi, mà điều hắn nên làm cũng đã làm…. Đúng rồi, đình viện phải cho người quét dọn sạch sẽ, còn y phục của hắn cũng cần được đổi cái mới, Diệu Thanh đâu? Hắn muốn ôm chặt nàng, ôm thật chặt dáng vẻ trong bộ váy trắng và trâm hoa đỏ đó.

Hắn vịn tường từ từ đứng dậy, vì linh khí còn chưa dẫn vào đủ nên bước chân còn có chút yếu ớt, thật giống như đang nằm mơ. Hắn đang loạng choạng bước về phía trước thì chợt nghe có người đang gọi mình, giọng nói đó dường như đến từ rất xa, rất mơ hồ không thể nghe thấy rõ.

Bỗng nhiên, một cơn ớn lạnh ập đến từ áo trong của hắn, Kỷ Đồng Chu theo bản năng tránh đi, nơi bả vai bỗng truyền đến một trận đau nhức. Kiếm quang màu vang đang đâm xuyên bả vai hắn và cả thân thể hắn bị lực mạnh này đánh ngã xuống đất. Sau đó, hai đôi chân xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.

Kỷ Đồng Chu bối rối ngẩng đầu lên, ánh nắng chói mắt, hắn cố gắng lắm mới thấy rõ hai gương mặt quen thuộc, là Diệp Diệp sao? Còn có Bách Lý Xướng Nguyệt? Bọn họ tại sao lại nhìn hắn như vậy? Ánh mắt cực kỳ ghê tởm và hận thù, mà trông họ cũng không tốt chút nào, khuôn mặt tiều tụy, y phục loang lổ vết máu, tuy đứng cũng chẳng vững bao nhiêu nhưng vẫn hung hãn nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa.

Bách Lý Xướng Nguyệt mở lòng bàn tay ra, lại ngưng tụ một chuôi kiếm quang khác, nàng không chút lưu tình mà muốn nhắm ngay ngực trái đâm xuống nhưng đã bị Diệp Diệp vội vàng ngăn lại, thở dài nói: “Cần gì phải giết hắn.”

Bách Lý Xướng Nguyệt lạnh lùng nói: “Hắn vậy mà lại dùng hình để tra khảo ta với chàng!”

Nàng và Diệp Diệp bị Tù Long Tỏa trói lại không cách nào cử động và bị nhốt trong địa lao của Vương phủ nhiều ngày. Trong thời gian này, họ bị coi như tù nhân phạm tội nặng nên ngày nào cũng có thị vệ đi vào dùng hình tra khảo nhục mạ, nêu không nhờ vào thân thể khỏe mạnh của người tu hành họ đã sớm chết rất nhiều lần. Mới vừa rồi không biết có chuyện gì xảy ra trong Vương phủ mà Tù Long Tỏa trói bọn họ bỗng nhiên hóa thành nhiều tia linh khí thoát ra ngoài, mà linh khí bên trong hai người họ cũng bị hút khô cạn và họ phải nằm hồi lâu ở trong địa lào cố gắng dẫn chút linh khí vào cơ thể mới trốn ra ngoài được.

Diệp Diệp vẫn than thở: “Chắc hẳn cũng không phải hắn ra lệnh đâu, chẳng qua là đám hạ nhân làm bậy mà thôi.”

Bách Lý Xướng Nguyệt oán hận nói: “Mới vừa rồi ta còn nghe tiếng của Tiểu Bổng Chùy! Hắn vậy mà lại ra tay giết nàng!”

Tiểu Bổng Chùy? Thật là một cái tên quen thuộc.

Kỷ Đồng Chu nheo mắt, cẩn thận nhìn hai người đứng trước mặt, hắn cũng chẳng xa lạ gì vẻ xa cách và chán ghét trên mặt họ. Đúng rồi, lần đầu tiên hắn gặp họ ở Lục Công Trấn cũng là như thế này.

Còn có Tiểu Bổng Chùy... Vì lý do nào đó, những ký ức đã lâu tưởng chừng như sắp bị lãng quên đó lần lượt hiện lên trong đầu. Hắn nhớ đến khu rừng mù sương trong cuộc nhị tuyển của Thư Viện, có một đứa ăn xin nam không ra nam nữ không ra nữ nói chuyện với hắn tên là Tiểu Bổng Chùy. Nàng vừa xấu xí, vừa thô lỗ, còn có ánh mắt thì tràn đầy phản nghịch.

Chính là ánh mắt này, lúc này hắn cũng đang bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm. Những hình ảnh của bảy năm kia đan xen tựa như một giấc mơ hão huyền, từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, thế mà hết thảy đều quay lại từ đầu.

Ngọn lửa đen kịt rỉ ra từ vết thương, thanh kiếm ánh sáng vàng bị ngọn lửa hòa tan thành linh khí mờ ảo, Kỷ Đồng Chu đỡ chỗ đau từ từ đứng dậy. Huyền Hoa Hỏa lan ra từ vết thương khiến hắn cũng cảm thấy bỏng rát. Không, có lẽ chỉ có tâm hồn hắn bị tổn thương mà thôi, khiến hắn chìm đắm, khiến hắn không muốn buông tay —— mọi thứ đều khiến hắn không vui.

Hãy đốt cháy tất cả, để nỗi đau ngừng lại, để hắn được yên tĩnh.

Kim quang lại chợt lóe lên trước mắt, phi kiếm gào thét lao tới nhưng lại bị Huyền Hoa Hỏa cuốn lấy và trong nháy mắt đã biến thành một luồng linh khí, vô số băng sơn lại lần nữa đóng băng cả Vương phủ. Vậy thì hãy để lửa của hắn cháy trong băng, không ai ngăn được và cũng không ai có thể ngăn cản.

Trước mặt hắn có một bóng người lướt qua, Diệp Diệp đang nói gì đó cùng Bách Lý Xướng Nguyệt nhưng hắn nghe không rõ, chỉ vô thức đuổi theo, hãy thiêu rụi tất cả những gì khiến hắn chán ghét đi.

Băng sơn bị hắc hỏa đốt tan, phi kiếm cũng không còn lao đến nữa, rốt cuộc tất cả cũng trở nên an tĩnh, chỉ có Huyền Hoa Hỏa của hắn là vẫn cháy rực, mây mù trên trời có thể bị thiêu rụi, có lẽ thân thể của hắn cũng có thể bị thiêu rụi.

Tro đen từ trên trời rơi xuống thành từng đám, rồi bị gió chận rãi thổi bay, “Đinh” một tiếng, một miếng sắt cháy đến không nhìn thấy hình dạng nữa rơi xuống dưới chân hắn. Như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, Kỷ Đồng Chu chậm rãi cúi xuống nhặt lên, khối sắt cuộn tròn thành một quả cầu, phía dưới vẫn còn lại một chữ được khắc: Diệp.

Đúng rồi, đây là đảo đao của Diệp Diệp. Hắn từng là Hoàng tử của Cao Lư, thanh đao này đã theo hắn suốt chặng đường trốn thoát, từ Cao Lư đến Việt Quốc, từ Việt Quốc đến Thư Viện, lại từ Thư Viện đến Địa Tàng Môn.

Cổ tay run lên, khối sắt lại rơi xuống đất, Kỷ Đồng Chu ngơ ngác nhìn bốn phía, trong sân trống rỗng, trời xanh trời sáng, ngoại trừ hắn ra không còn ai cả, một bóng người cũng chẳng có. Hắn kinh ngạc đứng yên thật lâu, cho đến khi ngoài sân truyền đến tiếng động, là quản gia, thị vệ, và bọn hạ nhân nhìn thấy hắc hỏa rút đi liền đi đến kiểm tra tình hình.

“Vương gia.” Một cô gái đang gọi hắn.

Kỷ Đồng Chu xoay người, chỉ thấy một bộ váy trắng và trâm hoa đỏ, nàng lao đến vội la lên: “Vương gia ngài không sao chứ? Bị thương rồi?! Nhiều máu như vậy...”

Hắn ôm lấy nàng, nhưng không ngửi thấy mùi hương lạ lùng kia, lòng hắn trống rỗng giống như chẳng còn gì cả.

“Ôm lấy ta, ôm lấy ta…” Hắn lẩm bẩm, vô cùng mệt mỏi. “Đừng buông tay.”

Kim Sí Đại Bàng r.ên rỉ và ngã gục xuống biển mây, phần lớn bộ lông vàng cứng rắn của nó đã bị trụi hơn nửa, nhìn cực kỳ thê thảm. Quy Nguyên chưởng môn đang đẩy vùng lông vàng trước ngực nó ra để kiểm tra thương thế ở nơi hiểm yếu.

Lão đã đánh giá thấp con Dạ Xoa kia rồi, dù có lên kế hoạch tấn công thế nào thì hắn cũng chẳng để ý đến mà chỉ chăm chăm công kích con Kim Sí Đại Bàng không tha. Cả người Dạ Xoa cứng như sắt thép, muốn dùng tiên pháp để giết hắn là một việc không hề dễ dàng, đánh qua đánh lại vậy mà thiếu chút nữa đã để hắn giết chết con Kim Sí Đại Bàng kia rồi.

“Con đại bàng này tại sao lại trụi sạch lông như con gà mái như thế?”

Một giọng nói chế nhạo từ phía sau truyền đến, chân mày dài trắng như tuyết của Quy Nguyên chưởng môn nhíu lại, thờ ơ nhìn về phía Cảnh Nguyên chưởng môn đang đi tới.

“Môn phái lại thu nhận mấy thứ Hải Ngoại dị loại làm đệ tử, trong đó có hai người là Dạ Xoa năm đó đã tàn sát Trung Thổ tiên gia. Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, vậy mà ngươi vẫn còn có tâm tư nói đùa sao?”

Cảnh Nguyên chưởng môn cười một tiếng, đang định nói thì thấy Thúy Huyền và mấy tiên nhân kia vội vã bay đến, lão không khỏi ngạc nhiên nói: “Mọi người không phải đã đến Đông Hải để đợi tiểu nha đầu kia rồi sao?”

Thúy Huyền tiên nhân t.hở dốc không ngừng, dù sao tuổi thọ của bọn họ rất dài, linh khí bị hút cạn một lần thì vẫn có thể dẫn vào lại rất nhanh, thế nhưng vẫn không tránh được cảm giác mệt mỏi. Lão run giọng nói: “Bẩm báo hai vị chưởng môn, Khương Lê Phi đã chạy thoát rồi!”

Lão vội vàng kể lại chuyện xảy ra trong Vương Phủ, sau đó mới nói: “Chuyện này đã không còn là chuyện nội bộ của Vô Nguyệt Đình chúng ta nữa. Nếu như để bọn chúng trốn thoát thì lần Hải Vẫn này sẽ phải chịu tổn thất bao nhiêu cho đủ? Năm trăm năm sau sẽ xảy ra chuyện gì? Xin các chư vị trưởng môn suy nghĩ kỹ!”

Quy Nguyên chưởng môn không khỏi trầm ngâm, Cảnh Nguyên chưởng môn lại ngạc nhiên nói: “Nha đầu đó bị khóa trên Tù Long Tỏa nhưng vẫn có thể hút linh khí? Hơn nữa còn lột da? Đây là thứ gì thế!”

Thúy Huyền tiên nhân thở dài nói: “Mấy người bọn ta không thể đọc được cuốn sách màu đen kia của Thanh Thành, lại còn bị nàng cướp đi, bí mật trong đó quả thật không có cách nào biết được.”

Cảnh Nguyên chưởng môn cười nói: “Thanh Thành, nếu như năm nó không phải hắn bị thương nặng khó lành, lại bỏ đi một mình thì chức chưởng môn này hắn nên có một cái.”

Ngay vào lúc này, Quy Nguyên chưởng môn cũng lên tiếng: “Tạm thời dừng lại việc nói đùa đi. Chuyện này quả thật cực kỳ nghiêm trọng, không thể để bọn chúng trốn về Hải Ngoại. Lập tức truyền tin cho các môm phái lớn, thừa dịp thiên lôi biển lửa chưa kéo đến mà loại bỏ Dạ Xoa và Khương Lê Phi đi.”

Cảnh Nguyên chưởng môn lập tức lắc đầu: “Loại bỏ? Dạ Xoa thì thôi đi, còn Khương Lê Phi vô cùng kỳ lạ, bắt sống không phải tốt hơn sao? Đã nhiều năm rồi nhưng chúng ta vẫn không biết gì về Hải Ngoại cả, lần này có được quyển sách của Thanh Thành và cả Khương Lê Phi, đây chẳng phải là thơi cơ tốt trời ban cho sao?”

Lời vừa nói ra, ngoại trừ Thúy Huyền tiên nhân đang cau chặt mày thì các tiên nhân khác đều rối rít gật đầu nói phải.

Quy Nguyên chưởng môn nghĩ ngợi trong chốc lát rồi thở dài nói: “Trước tiên vẫn nên truyền tin đi. Đây cũng không phải là chuyện một mình Vô Nguyệt Đình ta có thể giải quyết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play