Quanh người Kỷ Đồng Chu lóe lên ngọn hắc hỏa, ánh sáng của Kim Thủy Long Khiếu lập tức bị thiêu hủy, hắn đứng lặng lẽ trong đình viện nhìn từng người một.

Các bằng hữu của hắn không nịnh nọt cũng không cúi đầu hèn mọn, họ cùng nhau cười khi vui vẻ và hắn sẽ bị chỉ trích không thương tiếc khi mắc lỗi. Họ là những màu sắc tuyệt vời tô điểm cho tuổi thơ ngây ngô của hắn. Tuy nhiên, khi nanh vuốt của thế gian này nhắm vào hắn thì chỉ có quyền năng tối cao mới là vĩnh cửu.

Hắn đã rơi vào nơi sâu nhất của biển lửa, chỉ có việc không từ thủ đoạn mới có thể bảo vệ bản thân hắn và những gì còn lại trong tay mình. Huyền Sơn Tử là cố ý sao? Hay là vô tình? Tất cả điều này không còn quan trọng nữa. Không thể buông tay hay rút lui nữa vì như thế ngọn lửa của hắn sẽ bị thời gian dập tắt, có thể một ngày nào đó, nỗi hận này cũng sẽ biến mất không dấu vết.

Vậy thì đến lúc đó, hắn mới thật sự chẳng còn gì cả.

Kỷ Đồng Chu mở miệng, chậm rãi gằn từng chữ một: “Ta nói một lần cuối cùng, nhanh chóng rời đi. Chuyện ở Việt Quốc không liên quan gì đến ngươi, ta không cần các ngươi nhúng tay vào.”

Diệp Diệp nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng xoay người nắm lấy cánh tay của Bách Lý Xướng Nguyệt: “… Chúng ta đi thôi.”

Xướng Nguyệt vùng ra khỏi tay hắn, cô nương luôn ít nói này lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, khẽ cười lạnh: “Chúng ta rời đi rồi thì ngươi có thể yên tâm bán đứng Tiểu Bổng Chùy sao?”

Bách Lý Ca Lâm vội la lên: “Tỷ! Tỷ đừng nói như vậy! Hắn sao có thể!”

Bách Lý Xướng Nguyệt lạnh lùng nói: “Chuyện ngày đó, chỉ có sáu người chúng ta đích thân trải qua. Vốn dĩ, ta cũng không tin có một ai trong chúng ta tiết lộ ra ngoài, thế nhưng khi đi ngang qua Lục Công Trấn, ta tình cờ nghe được đám đệ tử Long Danh Tọa đang oán trách Vô Nguyệt Đình nhúng tay vào. Lúc ấy ta không hiểu bọn họ muốn nói gì, thế nhưng khi nhìn thấy thái độ khác lạ của Vương gia thì ta đã bắt đầu hiểu được. Thêm nữa, những gì Ca Lâm vừa nói đã xác nhận suy đoán của ta.”

Lời này vừa nói xong, trong đình viện lập tức im ắng như tờ. Bách Lý Xướng Nguyệt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Đồng Chu, tiếp tục nói: “Khi ta nhắc đến Tiểu Bổng Chùy, nhịp tim của ngươi càng lúc càng lớn hơn. Đây là âm thanh của kẻ chột dạ. Không ngờ, chính ngươi lại là người bán đứng nàng ấy. Lá thư này là viết cho Vô Nguyệt Đình tiên nhân sao? Muốn dùng sư phụ của Tiểu Bổng Chùy đệ dụ nàng xuất hiện sao? Ngươi nhất quyết muốn ép nàng phải chết sao?”

Trong đình viện vẫn tĩnh mịch như cũ, Diệp Diệp không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Đồng Chu! Ngươi trả lời đi!”

Kỷ Đồng Chu hờ hững nói: “Hoang đường.”

“Được rồi, bất kể có là thật hay không.” Diệp Diệp bước nhanh về phía trước, lòng bàn tay đột nhiên khép lại, một lồng băng im hơi lặng tiếng được đặt trên người Kỷ Đồng Chu. “Ngươi bây giờ đi theo chúng ta. Ta sẽ không thả ngươi ra ngoài cho đến khi ngươi nói ra sự thật.”

Hắn đang định bay lên cùng lồng băng đang nhốt Kỷ Đồng Chu thì Bách Lý Xướng Nguyệt đột nhiên vội la lên: “Cẩn thận!”

Hắc hỏa từ trong lồng băng gào thét điên cuồng mà tràn ra khắp trời đất. Ai nấy đều cảm thấy mặt mình gần như đã bị nướng chín bởi từng đợt lửa hừng hực kia, không còn nơi nào để trốn nên chỉ có thể bay lên thật cao. Thế nhưng, họ lại bị lưới linh khí xung quanh Vương phủ chặn lại, trong lúc nhất thời ai nấy đều vô cùng thảm hại và kinh hãi.

Một khắc sau, hắc hỏa đầy trời đã được Kỷ Đồng Chu chậm rãi thu lại trong lòng bàn tay, chiếc lồng băng vừa nãy kia cũng đã sớm biến mất. Hắn cúi đầu ngắm nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lòng bàn tay, trầm mặc hồi lâu.

Diệp Diệp cả giận nói: “Kỷ Đồng Chu, ngươi vì những thứ này mà làm ra việc như thế thì có khác gì một kẻ hèn nhát không?! Bán đứng bằng hữu của mình để đổi lấy an ninh, ngươi có thể sống yên ổn sao?!”

Kỷ Đồng Chu cười một tiếng, mở miệng nói: “Nếu như đổi lại là ngươi, hôm nay Cao Lư sắp bị tiêu diệt, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Diệp Diệp ngạo nghễ nói: “Cao Lư đã bị tiêu diệt từ lâu! Ta hiện tại vẫn đang đứng ở đây và ít nhất tương lai của ta tươi sáng minh bạch! Đừng so sánh ta với ngươi nữa!”

“Không sai, ngươi không nên so sánh bản thân với ta vì chúng ta vốn không phải là cùng một loại người. Ngươi có tương lai tươi sáng của ngươi, còn ta thì sẽ liều mạng bảo vệ đất nước này.”

“Buồn cười!” Diệp Diệp căm tức nhìn hắn. “Liều mạng của ngươi chính là bán đứng Lê Phi sao?”

Kỷ Đồng Chu bình tĩnh nói: “Đối với ta mà nói, có bán đứng cũng chẳng sao vì ta chẳng qua chỉ là lựa chọn phương thức mạnh mẽ nhất để bảo vệ quốc gia của mình mà thôi. Giờ khắc này, mọi thứ ở đây đều là ưu tiên hàng đầu của ta, còn lại có cũng được không có cũng chẳng sao. Ngươi có chỉ trích ta cũng vô nghĩa mà thôi.”

Diệp Diệp im lặng nhìn hắn cực kỳ lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Mấy người bằng hữu chúng ta chỉ có thể đi cùng ngươi đến đây mà thôi. Ngươi cứ việc ở lại đây một mình mà bảo vệ thất tốt giang sơn của ngươi đi!”

Mọi người đáp xuống đình viện, sau đó từng người một xoay người bay đi. Kỷ Đồng Chu không nói một lời nhìn bóng lưng của bọn họ, trời và đất, mây và mặt trời dường như biến mất trong giây lát rồi chuyển sang màu đen và trắng. Những màu sắc sặc sỡ trong mắt hắn nhanh chóng phai nhạt đi như thủy triều rút.

Một phần của nắm cát trong tay lại rời bỏ hắn mà đi, vậy thì hắn chỉ có thể siết chặt lòng bàn tay để cố gắng níu kéo một ít còn lại.

Trong lúc còn đang ngẩn ngơ, Kỷ Đồng Chu chợt thấy trước mắt mình có một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, sau đó hắn lại bị nhốt vào một lồng băng khác. Mấy người Diệp Diệp vừa rời đi chẳng biết lúc nào đã đồng loạt quay về, Diệp Diệp lạnh lùng nói: “Xướng Nguyệt! Tù Long Tỏa!”

Tù Long Tỏa?! Kỷ Đồng Chu cảm thấy một luồng bạch quang lóe lên xung quanh mình nên đã vội vàng tránh đi. Huyền Hoa Hỏa cuồng bạo bùng lên, trong nháy mắt nuốt chửng lồng băng, mọi người bay lên lần nữa để né tránh biển lửa kia. Trong đình viện hắc hỏa cuồn cuộn bùng lên như từng đợt sóng, nhưng không nhìn thấy bóng người của Kỷ Đồng Chu đâu cả. Diệp Diệp thấp giọng nói: “Xướng Nguyệt, có nghe được hắn ở đâu không?”

Bách Lý Xướng Nguyệt đã sớm ném ra Tù Long Tỏa, nhưng ai ngờ lại đụng phải biển lửa nên linh khí trong tiên pháp bị tiêu tan ngay lập tức. Giọng nói lạnh như băng của Kỷ Đồng Chu cũng truyền đến từ trong hắc hỏa: “Nếu đã không muốn đi vậy thì đều ở lại cả đi!”

Mọi người đều cảm thấy Huyền Hoa Hỏa dưới chân càng ngày càng dâng cao, trên đỉnh đầu đỉnh đầu lại có lưới linh khí cản lại nên không còn đường trốn nữa. Diệp Diệp lập tức dựng lên một bức tường băng, trước mắt đột nhiên hoa lên, sau đó nghe “Ầm” một tiếng, bức tường băng bị một bóng người đập vỡ thành từng mảnh. Bách Lý Xướng Nguyệt đã nghe thấy động tĩnh của Kỷ Đồng Chu từ lây nên lại ném ra Tù Long Tỏa khác nhưng khi chạm vào ngọn hắc hỏa tràn ngập quanh thân Kỷ Đồng Chu lại lập tức bị phá tan khiến nàng kinh ngạc. Sau đó, nàng thấy một lửa kiếm hắc hỏa nóng rực lặng lẽ nhào về phía mình, bất kỳ tiên pháp phòng ngự nào cũng chẳng có tác dụng, cổ tay nàng bỗng nhiên bỏng rát, hắc hỏa đang cuộn quanh tay nàng đốt cháy da nàng khiến nàng không khỏi hét lên trong cơn đau dữ dội và khoảnh khắc tiếp theo lại bị một lực mạnh kéo xuống.

Vừa thấy Xướng Nguyệt rơi xuống, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Lúc này, các loại tiên pháp cao đẳng lao ra loạn cào cào, Bách Lý Ca Lâm thì ném ra tất cả những lá bùa yêu thú mà mình nuôi dưỡng trên người mình. Tiếng con hoàng ly yêu gần như làm rung chuyển cả tòa Vương phủ, Lục Ly ném ra một tấm bùa màu lam nhạt, sau đó nó liền biến thành một con rùa khổng lồ phun ra linh khí từ miệng như thác nước, nhưng khi chạm vào hắc hỏa kia lại trở nên vô dụng.

Hắn cau mày, do dự một lát, đang định lấy ra tấm bùa cuối cùng thì chợt thấy có vài bông tuyết sượt qua mặt, mây đen đột nhiên bao phủ cả Vương phủ, gió thổi cuồng loạn, từng bông tuyết lớn cũng theo đó mà rơi xuống. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Vương phủ đều đã bị đóng băng trong lớp băng tuyết cực dày, ngay cả Huyền Hoa Hỏa cuồng nộ cũng bị mắc kẹt trong băng, đợt băng này vừa tan đi thì đợt khác lại hiện lên, tựa như đang tranh giành linh khí với nhau.

Kỷ Đồng Chu từ sau một tảng băng bị Huyền Hoa Hỏa đốt cháy chậm rãi đi ra, Bách Lý Xướng Nguyệt bị hắn giữ chặt mạch môn sau cổ nên không thể động đậy, nàng vội la lên: “Đừng đê ý đến ta! Mau ném ra Tù Long Tỏa!”

Nếu người đang khống chế nàng lúc này là kẻ địch nào khác thì mọi người ở đây có lẽ sẽ không có chút do dự nào mà ném ra Tù Long Tỏa. Thế nhưng, người này lại là Kỷ Đồng Chu, đã từng là chí hữu*, vậy mà để đối phó với hắn phải làm đến mức này, họ không khỏi trầm mặc và do dự.

*chí hữu: bạn thân

Kỷ Đồng Chu giương mắt nhìn những người đang lơ lửng trên không. Diệp Diệp được Bách Lý Ca Lâm được bảo vệ sau lưng, đang nhắm mắt ngưng thần kết ấn, hắn nhất định phải rất tốn sức mới có thể duy trì loại tiên pháp cao đẳng Đại Hoang Chi Băng này. Trên trán hắn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng dần dần trắng bệch nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Kỷ Đồng Chu lại nhìn về phía Bách Lý Ca Lâm, Tô Uyển bên cạnh, Lục Ly, còn có Bách Lý Xướng Nguyệt trong tay. Mỗi một người đều đang dùng ánh mắt thù địch cảnh giác nhìn chằm chằm hắn. Nhìn rồi lại nhìn, hắn đột nhiên cười phá lên, tiếng cười đứt quãng vang lên một hồi, sau đó hắn nói nhỏ: “Đột nhiên ra tay? Tại sao?”

Bách Lý Ca Lâm nghiêm nghị nói: “Ngươi còn chưa biết nguyên nhân sao? Ngươi cho là chúng ta sẽ bỏ qua để ngươi tiếp tục hãm hại Lê Phi?!”

Kỷ Đồng Chu chậm rãi gật đầu: “Ta hiểu rồi, không cần nói nữa.”

Hắn nhẹ nhàng ném Bách Lý Xướng Nguyệt ra, một khắc sau, nàng liền bị khóa trên Tù Long Tỏa. Mấy dây xiềng xích trói chặt nàng, phong tỏa tất cả linh khí, hắn chăm chú nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Diệp, dùng giọng mỉa mai cười nói: “Ngươi còn có thể chống đỡ đến khi nào?”

Hắn rút thanh kiếm từ bên hông ra, ánh lửa màu đen từng chút một bùng lên, uốn lượn quanh lưỡi kiếm như một con rắn.

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày này.” Trong mắt Kỷ Đồng Chu hiện lên một tia buồn bã, nhưng nó nhanh chóng đã biến mất. “Ta vẫn luôn nhượng bộ, nhưng nếu các ngươi đã muốn thì đánh một trận cũng không tệ.”

Bách Lý Ca Lâm thấy hắn còn chưa nói xong đã biến mất khỏi đình viện, trong lòng lập tức lạnh đi. Nàng vừa mới dựng tầng Thổ Chủ Hộ Thân cho ba người thì liền cảm giác có bóng người chợt lóe lên bên cạnh mình, nàng theo bản năng bảo vệ đầu và mặt mình thì bên phải cơ thể đột nhiên truyền đến một trận đau nhức dữ dội. Huyền Hoa Hỏa đã đốt cháy một phần của y phục nàng, Kỷ Đồng Chu đá một cước lên vai nàng để đạp nàng xuống, Lục Ly đang muốn đến giúp thì lại thấy hắc hỏa bùng lên trước mắt nên vội vàng né tránh, sau đó một cánh tay vươn ra từ hắc hỏa tóm lấy cổ áo hắn.

Hắc hỏa đốt cháy ngực hắn khiến hắn đau đớn tột cùng, Thổ Chủ Hộ Thân trong nháy mắt bị đốt thành từng mảnh, Lục Ly hét lên đau đớn và cũng bị đạp mạnh xuống đất, rơi bên cạnh Ca Lâm. Ngọn hắc hỏa bùng lên ở nơi hai người rơi xuống giống như muốn giam bọn họ vào một chiếc lồng lửa.

Ngay vào lúc này, linh khí của Diệp Diệp rốt cuộc cũng cạn kiệt. Vô số tản băng trong Vương phủ biến thành hư vô, Huyền Hoa Hỏa vốn bị giam trong đó càng bùng cháy mãnh liệt hơn, rồi quấn lấy đám sương mù dưới chân Diệp Diệp khiến hắn t.hở dốc nhưng chẳng nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Đồng Chu.

Lưỡi kiếm hắc hỏa quấn quanh eo hắn rồi kéo hắn từ trong đám mây rơi xuống, một chiếc lồng lửa khác lại được dựng lên trong đình viện.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một khắc, cả năm người đều đã bị hắn không chế. Tô Uyển vốn đang thấp thỏm sợ hãi ở bên cạnh lập tức cứng đờ, tu vi nàng vẫn đang ở Bình Cảnh thứ hai nên không thể can thiệp vào trận chiến này. Khi nhìn thấy Kỷ Đồng Chu đi về phía Diệp Diệp, nàng lập tức đưa tay mò mẫm trong ngực áo, trong đó có một bức thư.

Nàng cắn rách đầu ngón tay, thừa dịp Kỷ Đồng Chu không chú ý mà viết cho sư phụ một dòng chữ. Ai ngờ, sau gáy nàng bỗng nhiên bị siết chặt, Kỷ Đồng Chu chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mà bóp chặt mạch môn nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play