Tuyết bay mờ mịt, đỉnh núi sừng sững, một tháng không gặp, lúc này cuối cùng cũng trở về Trụy Ngọc Phong, Lê Phi có một loại cảm giác cực kỳ hoài niệm.

Nàng vội vàng đáp xuống hành lang gấp khúc, ngay sau đó, Chiêu Mẫn sư tỷ lập tức bước nhanh đi ra. Đây là lần đầu tiên Lê Phi thấy sư tỷ đi nhanh như thế, vừa thấy Lê Phi đứng ở hành lang cười tủm tỉm, vẻ mặt Chiêu Mẫn vui hẳn lên, vừa yên tâm, vừa vui mừng, hòa nhã nói: “Đã trở về rồi sao, ta nghe nói lần này thí luyện cực kỳ gian khổ, có bị thương không?”

Lúc trước khi Lê Phi để lại thư rời đi, những lời mà nàng viết cực kỳ qua loa, chỉ nói rằng đi tham gia thí luyện cùng hai vị trưởng lão Nghiễm Vi và Đông Dương, thời gian địa điểm không hề đề cập đến, khiến sư tỷ nàng lo lắng một trận. Sau khi nghe nói thí luyện lần này cực kỳ gian khổ, còn có đấu pháp, bất cứ lúc nào tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm, Chiêu Mẫn mấy ngày nay chẳng thể ăn ngon ngủ yên.

Lê Phi đi đến cần tay nàng, trong lòng ấm áp dào dạt, cười nói: “Sư tỷ, ta vẫn rất ổn, tỷ yên tâm đi.”

Chiêu Mẫn nhìn đôi mắt trong veo của nàng, một chuyến đi xa này khiến tính trẻ con lúc trước của Lê Phi giảm đi rất nhiều, vẻ u sầu từng quấn lấy hàng chân mày của nàng cũng chẳng còn nữa, cả người dường như trưởng thành hơn rất nhiều, lúc này Chiêu Mẫn gật đầu mỉm cười: “Xem ra, muội đã lớn hơn rất nhiều rồi. Nào, đến đây, kể cho ta nghe về chuyến đi lần này nào.”

Sự kiện Sơn Hải gặp mặt lần đầu này thuận lợi và hòa hợp hơn dự đoán, tin tức hai phái Sơn Hải gặp nhau cũng không bị phong tỏa. Trước đó, các lộ tiên gia đều đã nghe đến việc này, nghe nói Hải phải có thể thuần phục yêu vật và tất cả các đệ tử đều am hiểu đấu pháp, điều này làm các tiên gia vùng Trung thổ không khỏi bồn chồn, sớm đã có người lén lút chạy đến Thư Viện nghe ngóng, hy vọng có thể móc nối với người ở Hải phái, Tả Khâu tiên sinh gần đây cũng đầu tắt mặt tối.

Lê Phi kể lại tất cả các chuyện thú vị mà nàng gặp được trong lúc thí luyện cho Chiêu Mẫn nghe. Đến khi nói đến các loại vật phẩm Hải Ngoại, Chiêu Mẫn bỗng nhiên tiếp lời: “Mặt nạ hung thần kia hẳn là được người dân ven biển trước kia dùng là vật hiến tế. Ta từng nghe sư phụ nhắc đến Dạ Xoa. Hàng ngàn năm trước khi Hải Vẫn, một tiên nhân trong Vô Nguyệt Đình đã từng chặt đứt một sừng của con Dạ Xoa, đáng tiếc, tiên nhân kia cũng vì vậy mà trọng thương khó chữa, nói với mọi người là tìm kiếm tiên thảo linh dược, nhưng chỉ thấy đi không thấy trở về, sư phụ mỗi lần nhắc đến người đó đều thở dài cả.”

Lê Phi cả kinh nói: “Trên đời thật sự có hung thần Dạ Xoa sao? Sư tỷ, tỷ cũng biết về Hải Vẫn?”

Giọng Chiêu Mẫn hơi trần xuống: “Ta đến sớm hơn muội vài chục năm, đương nhiên là biết nhiều hơn. Sư phụ là một người rất thích tìm hiểu những thứ kỳ lạ, cổ quái. Thứ gọi là hung thần kia, chẳng qua là Dị Dân ở vùng Hải Ngoại, sau khi Hải Vẫn xảy ra, không biết còn bao nghiều người sống sót.”

Chiêu Mẫn thấy sắc mặt Lê Phi trắng bệch, nghĩ rằng nàng đang sợ hãi, lúc này mới cười nói: “Đệ tử trẻ tuổi lúc nào cũng được xem trọng nhất, bảo vệ kỹ càng nhất, muội sợ cái gì? Người sợ nên là các trưởng lão và tiên nhân mới đúng, huống hồ ta nghe nói trước khi Hải Vẫn ập đến, trời đất sẽ có vô số dị tượng nên sẽ có sự chuẩn bị cẩn thận, muội đừng nghĩ nhiều làm gì.”

Vốn dĩ Lê Phi chỉ muốn nói với nàng những chuyện lý thú ở Đông Hải, cũng không muốn làm Chiêu Mẫn lo lắng, nhưng khi nghe thấy những lời này, nàng lại bắt đầu sợ hãi, đang chuẩn bị đổi cái đề tài, chợt thấy sắc mặt Chiêu Mẫn lạnh đi, đột nhiên đứng lên, đưa tay che nàng ở phía sau, thấp giọng nói: “Đừng ra ngoài.”

Lê Phi sửng sốt, chợt nghe bên ngoài tiếng gió gào thét, dường như có người đang dừng trên hành lang. Sau đó, một giọng nam có chút quen thuộc vang lên: “Chiêu Mẫn sư muội, hôm trước ta nhặt được một nhánh cây bạch mai, nghĩ rằng muội nhất định sẽ thích.”

Chiêu Mẫn nhíu mày, chậm rãi đi ra, chắp tay hành lễ: “Đa tạ tâm ý của Tần sư huynh, không có công không thể hưởng lộc, xin sư huynh hãy giữ lại.”

Tần sư huynh? Lê Phi cố gắng nhớ lại, hình như có chút ấn tượng thì phải?

Vị Tần sư huynh kia lại cười nói: “Chiêu Mẫn sư muội, sao muội lúc nào cũng lạnh như băng thế? Nhưng mà ta biết trong lòng muội không như thế, nếu không lần trước đã không cười dịu dàng với ta như vậy.”

Chiêu Mẫn nói: “Tần sư huynh xin tự trọng, nếu không có chuyện gì, xin hãy mau trở về, ta không tiện đón tiếp.”

Giọng nói của Tần sư huynh trở nên cực kỳ dịu dàng, yêu thương: “Chiêu Mẫn sư muội, chỉ cần muội cười với ta một cái, muốn ta làm chuyện gì cũng được.”

Chiêu Mẫn cau mày càng chặt hơn, lạnh lùng nói: “Kết thúc ở đây là được rồi. Sắc trời đã tối, sư tôn còn đang bế quan, Tần sư huynh một mình đến tìm ta ở Trụy Ngọc Phong, nào có đạo lý này? Ngày mai, ta nhất định sẽ bẩm báo với Chính Hư trưởng lão về việc này.”

Tần sư huynh lui lại hai bước, giọng nói vẫn dịu dàng như thế: Là ta đường đột rồi, Chiêu Mẫn sư muội băng thanh ngọc khiết, ta nào dám mạo phạm? Nhưng mà, trong phòng rõ ràng còn có người, Chiêu Mẫn sư muội là đang có khách sao? Ta đến quấy rầy sự riêng tư của hai người rồi, thật có lỗi.”

Cái gì mà riêng tư! Người này nói chuyện thật bậy bạ! Có thể đổi trắng thay đen như thế, hẳn là rất có tài ăn nói. Lê Phi nghĩ một chút đã có thể nhớ ra hắn là ai. Lần trước khi trở về từ Lật Liệt Cốc, đã gặp Tần Dương Linh Tần sư huynh kia. Kỳ lạ, Đặng Khê Quang không phải nói hắn và Nhạc Thải Linh là người yêu sao? Lúc này sao lại đến tìm Chiêu Mẫn sư tỷ rồi?

Chiêu Mẫn cũng không tức giận, còn cười nhạt một tiếng: “Con người Tần sư huynh quả nhiên tao nhã, thanh cao, vậy ta không tiễn nữa, cáo từ.”

Tần Dương Linh cuối cùng cũng tức giận rời đi, Chiêu Mẫn nhíu mày quay về, thấy Lê Phi nhìn chằm chằm mình, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ hiếm thấy: “Lê Phi muội nhớ cho kỹ đây, môn hạ của Chính Hư trưởng lão có một nam đệ tử tên Tần Dương Linh, hoang dâm nực cười, ngàn vạn lần không thể tiếp cận.”

Lê Phi cười gượng hai tiếng, kể lại chuyện của Tần Dương Linh và Nhạc Thải Linh, Chiêu Mẫn càng nghe càng khinh thường, cuối cùng lắc đầu thở dài nói: “Vị Nhạc sư muội kia, đáng tiếc, sợ rằng về sau không còn cơ hội tu tập Thiên Cầm phương pháp của Thanh Nhạc trưởng lão nữa rồi. Nữ nhân sợ nhất là gặp loại nam nhân này, nửa đời người đều bị hủy cả đi.”

Lê Phi ngạc nhiên nói: “Tại sao không thể tu tập nữa thế? Ngậm miệng tiên pháp kia, luyện lại từ đầu là được rồi mà.”

Chiêu Mẫn cúi đầu suy nghĩ, trên mặt có chút ảm đạm: “Nếu muội đã lớn rồi, cũng nên biết một việc. Thiên Cầm phương pháp của Thanh Nhạc trưởng lão phải lấy tấm thân xử nữ tu tập, một khi bắt đầu luyện tập, trọn vẹn ba mươi năm không nói chuyện cùng nam tử, từ nay về sau cả đời đến chết cũng không thể thân cận cùng nam tử. Nghe nói Tần Dương Linh này thông thuộc một vài phương pháp song tu, Nhạc sư muội kia ở bên hắn, chỉ sợ sớm......”

Lê Phi cảm thấy dường như đã nghe qua hai từ song tu này ở đâu rồi, nhưng khi thấy vẻ mặt Chiêu Mẫn sư tỷ đầy ảm đảm, nghĩ hẳn đây không phải là chuyện tốt, đành phải tự mình suy nghĩ.

“Mặc dù nói rằng người tu hành không câu nệ nghi lễ thế tục, nhưng nữ tử giữ được thân mình trong sạch vẫn là điều quan trọng. Nếu gặp được người lưỡng tình tương duyệt với mình, cũng phải cẩn thận, điều đáng sợ nhất là gặp phải người lòng lang dạ sói, nếu lún vào quá sâu, chỉ sợ sẽ trở thành tình kiếp rối rắm, lúc đó sẽ lớn chuyện đấy.”

Lê Phi không khỏi yên lặng không nói gì.

Tay bỗng nhiên ấm áp, Chiêu Mẫn cầm tay nàng, cúi đầu mỉm cười dịu dàng với nàng, bỗng nhiên nói nhỏ: “Lê Phi, vẻ mặt của muội khác với trước kia, xem ra Lôi Tu Viễn đối xử với muội vô cùng tốt, ta có thể yên tâm rồi.”

Đến điều này cũng có thể nhìn ra sao?! Lê Phi sờ sờ mặt mình: “Sao muội, muội chẳng thấy có gì thay đổi thế?”

Chiêu Mẫn mỉm cười: “Đứa nhỏ này, nữ nhân có phải đang hạnh phúc hay không, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Được rồi, sắc trời đã tối, muội nhanh đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải tu hành nữa.”

Hạnh phúc? Lê Phi tắm rửa xong, đặt đầu tóc ướt sũng rối tung trên đầu giường phơi khô, ngồi đối diện với gương đồng trước mặt, nàng thấy chính mình chẳng khác gì với mấy tháng trước. Sư tỷ nhìn ra mình đang hạnh phúc chỗ nào thế?

Nàng đang muốn cầm gương đồng lên nhìn kỹ một lân nữa, trong tay áo bỗng nhiên có một con dế mèn bằng ngọc rơi xuống. Sắc mặt Lê Phi lập tức thay đổi, theo bản năng che miệng lại, cảm giác đau đớn khi bị cắn dường như vẫn còn. Nàng sững sờ hồi lâu, rồi đột nhiên cầm con dế mèn kia lên, đi đến trước bàn trang điểm, mở hộp đựng trang sức ra, có một chiếc lược gỗ sơn mài ở ngăn cuối cùng, nàng đặt còn dế mèn vào đó, sau đó đóng hộp lại. Mắt không thấy, tâm không phiền.

Thật sự chẳng muốn nhớ lại chút nào, Lê Phi không nhịn được thở dài, lần này nàng chắc chằn đã bị Kỉ Đồng Chu dọa sợ chết khiếp rồi. Sau khi để lại nàng miệng đầy máu, hắn lại trực tiếp bỏ đi, cả người, trên quần áo đều là vết máu, xung quanh vô số người nhìn nàng, lúc đó nàng hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Cuối cùng Lưới Trị Liệu vẫn là do Lôi Tu Viễn đặt lên cho nàng. Nàng nghĩ rằng hắn sẽ tức giận, nhưng hắn chẳng hề nói câu nào, vẫn luôn khẽ vuốt trên lưng nàng, trấn an nàng.

Lê Phi ngơ ngác ngồi ở mép giường, nhất thời cảm thấy rất tức giận, rất nghi hoặc, rồi lại thấy tiếc nuối, khó chịu. Nàng cũng chẳng rõ tâm tình của mình bây giờ là gì.

Từ nay về sau nàng mất đi một người bạn, tiểu Vương gia kiêu ngạo như vầng thái dương kia, sẽ chẳng còn gặp được nữa.

Nàng không muốn nghĩ về chuyện của Kỉ Đồng Chu, đứng dậy thổi ngọn đèn dầu trên bàn, lúc này mới nhìn thấy dưới cây đèn có một phong thư, trắng như tuyết. Không có ký hiệu của Tinh Chính Quán, trái tim của Lê Phi chợt nhẹ hẳn đi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mở phong thư ra, chỉ thấy bên trong ghi mấy chữ: “Ta ở Như Chi Phong đợi nàng.”

Là Lôi Tu Viễn sao? Lê Phi đứng lên, vội vàng mặc quần áo vào, biến ra một tầng Ly Hỏa Thuật quanh thân, mái tóc dài ướt át lập tức khô đi, nàng nóng lòng không kịp buộc lại tóc, lập tức lấy đai lưng quấn loạn một hồi, yên lặng đẩy cửa ra đằng vân bay ra ngoài.

Như Chi Phong gần Trụy Ngọc Phong nhất, chỉ trong nháy mắt là có thể bay đến. Từ phía xa, Lê Phi đã trông thấy hình bóng mờ mờ của Lôi Tu Viễn trong bóng đêm, không biết hắn đã đến đây được bao lâu rồi, trên vai phủ đầy tuyết, Lê Phi vội vàng dừng trước mặt hắn, đưa tay phủi tuyết xuống, cảm thấy cực kỳ có lỗi: “Thật xin lỗi, ta vừa nhìn thấy, chàng đã ở đây lâu rồi sao?”

Lôi Tu Viễn nhéo nhéo mặt nàng: “Còn tưởng rằng nàng bắt ta chờ cả đêm luôn chứ.”

Lê Phi mỉm cười nắm lấy cánh tay của hắn, hai người ngồi cạnh nhau trên phiến đá, Lê Phi đang chuẩn bị kể chuyện Tần Dương Linh và Nhạc Thải Linh cho hắn nghe, hắn lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngày mai ta phải đi Đan Huyệt rồi, lần này đi ước chừng một hai tháng.”

Một hai tháng...... Lê Phi nhất thời cúi mặt xuống. Thật ra, một hai tháng đối với người tu hành mà nói chẳng đáng kể chút nào, nhưng vừa trở về, Lôi Tu Viễn đã phải đi Đan Huyệt. Hai người bọn họ chỉ vừa mới ở bên nhau, đang là thời gian nồng nhiệt, khó chia xa, một ngày không thấy được chỉ sợ sẽ khó chịu không thôi, huống chi một hai tháng.

“Đây là vẻ mặt gì thế?” Lôi Tu Viễn đặt tay lên mặt nàng. “Khó coi chết đi được.”

Lê Phi có chút khó chịu, nhưng nàng không thấy tức giận, nàng nhận ra chính mình không biết nên nói cái gì với hắn, dặn dò hắn tu hành cho thật tốt sao? Hay là chăm sóc chính mình? Nàng vẫn luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi thổ lộ tiếng lòng của mình với hắn, lần nào cũng chỉ nói với chính mình “lần sau sẽ nói.” Lần sau, lúc sau, luôn có những cơ hội khác.

Nàng nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta sẽ nhớ chàng, Tu Viễn.”

Hắn v.uốt ve đường viền trên má nàng, cười khẽ: “Vậy thì nhớ nhiều một chút.”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ không trả lời, nhưng nàng lại gật gật đầu: “Ừm, sẽ.”

Lôi Tu Viễn bỗng nhiên mở vòng tay ra ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, rồi lại nói: “Lần này ra ngoài, ta sẽ thành thân truyền đệ tử, về sau thấy ta phải gọi Lôi sư huynh, có biết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play