Vừa mới nhập học không lâu, Cố Dữ đã trở thành người được bàn tán nhiều nhất, rất nổi tiếng trong trường học, lâu lâu Lê Niệm có thể nhìn thấy hắn ở lễ chào cờ đọc bản kiểm điểm.
Mỗi lần hắn xuất hiện, bên cạnh đều có rất nhiều nữ sinh vây quanh, giống như là đứa con cưng của trời, vừa sinh ra đã có vầng hào quang, từng cử chỉ từng hành động đều khiến người ta chú ý tới.
Lúc đầu Lê Niệm cảm thấy đám người này thật phiền, mỗi ngày đều tới tìm Chu Tử Duyệt nói những lời nhảm nhí, còn quấy rầy thời gian nghỉ trưa của cô, Cố Dữ là người đầu tiên phát hiện, sau đó mới kêu những người khác nói nhỏ một chút, đừng ảnh hưởng người khác nghỉ trưa.
Nên Lê Niệm mới thay đổi quan niệm của mình về hắn.
Về sau Cố Dữ không tới lớp của bọn họ nữa, nếu có thì đều sẽ kêu Chu Tử Duyệt ra ngoài, cho dù có vào lớp thì cũng sẽ mua chút đồ ăn vặt và trà sữa đưa cho các bạn học cùng lớp, xem như là bồi thường.
Các nữ sinh trong lớp đều cười tươi tới mức không khép miệng lại được, hận không thể kêu hắn mỗi ngày đều tới, Lê Niệm cảm thấy bản thân giống như bị bọn họ lây bệnh, mỗi lần đối diện với Cố Dữ, cả người đều giống như bị giật điện vậy, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng.
Hoàn toàn không khống chế được.
Nhưng Lê Niệm cũng không hy vọng xa vời là sẽ có quan hệ với hắn, tích cách của Cố Dữ khác với cô, lại còn ở một nơi quá xa, cô cũng cảm thấy hắn sẽ không thích mình.
Về sau, Chu Tử Duyệt quen bạn trai, Cố Dữ lại đột nhiên tìm tới cô, cười nhếch mép phá bỏ phòng vệ của cô gái nhỏ: “Có phải cậu thích tôi không?”
“!”
Lê Niệm vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc, giống như là bị dẫm phải đuôi mèo vậy, muốn biểu diễn một màn chết tại chỗ, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn từ chối.
“Không, không đâu…”
Nói lắp tới mức chính bản thân cô cũng không tin.
Cố Dữ trực tiếp ngắt lời cô: “Lê Niệm, chúng ta quen nhau đi.”
“?!”
Giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cho não của Lê NIệm không hoạt động, ngơ ngác gật đầu đồng ý, sau đó là quen nhau tới tận bây giờ.
Nhưng hiện tại nhìn lại mối quan hệ này, tuy rằng Cố Dữ là người tỏ tình, nhưng hắn lại không quá nhiệt tình, tất cả đều do cô chủ động, sợ hắn nhịn đói nên mỗi ngày đều mang bữa sáng, cẩn thận sửa lại bài kiểm tra cho hắn, còn xung phong giúp hắn viết bản kiểm điểm.
Tuy rằng hắn đưa cho cô rất nhiều món quà nhỏ quý trọng, cô chưa từng dùng tới, nhưng cũng sẽ tặng lại những món có giá trị tương đương.
Cô không muốn bị xem thường.
Dường như Cố Dữ cũng không muốn ở lại lâu, đưa đồ xong thì rời đi ngay, Lê Niệm nhìn bóng lưng cao gầy biến mất sau cánh cửa phòng học, trái tim đập nhanh, cắn răng đuổi theo.
Hành động này của cô khiến cho cả lớp cười nhạo.
“Xem đi, Lê Niệm lại bắt đầu rồi.”
“Cậu ta không thấy mất mặt sao, cả ngày đều chạy theo mông người ta.”
“Nghe nói nhà cậu ta rất nghèo, nhìn vậy chắc là muốn leo lên cây rụng tiền Cố Dữ rồi…”
…
“Cố Dữ! Đợi một chút.”
Chạy đến cầu thang, Lê Niệm mới kịp thời ngăn hắn lại.
“Sao nữa vậy?” Bước chân Cố Dữ ngừng lại, thu một chân đã bước xuống bậc thang lại, quay đầu nhìn cô.
“Cậu…thấy được tin nhắn Wechat tớ gửi không?” Lê Niệm cắn môi nói.
“Không.” Cố Dữ bình tĩnh nhìn cô: “Tôi để điện thoại trong phòng học không mang theo, cậu đã nhắn cái gì?”
“Chủ nhật này cậu có rảnh không? Chúng ta đi xem phim nhé?”
Lê Niệm nói chuyện rất cẩn thận: “Bộ phim cậu thích [Interstellar Survival] hình như đang chiếu lại.”
Cố Dữ nhìn khuôn mặt mong chờ lại giống như đang lấy lòng của cô gái, cười nhẹ nói: “Xin lỗi, chủ nhật tôi có việc rồi, không đi được, lần sau bồi thường cậu nhé?”
Lại là lần sau…
Nghe xong, cả người Lê Niệm giống như bị tạt một thau nước lạnh, buồn tới mức cảm thấy khó chịu, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Cô muốn hỏi lần sau là khi nào, nhưng lại sợ hắn cảm thấy cô phiền toái, nên đành gật đầu, khô khan nói: “Được.”
Cố Dữ lại mỉm cười thêm lần nữa, hắn thích nhất chính là Lê Niệm ngoan ngoãn hiểu chuyện, không hề làm ra vẻ: “Còn nữa, lần sau ở trường học đừng gọi tôi.”
Hai mắt Lê Niệm mở to.
Cố Dữ chậm rãi nói: “Lúc trước không phải đã nói, mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho lắm.”
Đầu của Lê Niệm đều là tiếng ong ong, không phản ứng kịp nhưng vẫn theo bản năng gật đầu.
Sau khi Cố Dữ rời đi, cô đứng ở đó sững sờ một lúc, thật lâu sau mới di chuyển bước chân xoay người lại, đột nhiên lại nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.“A!”
Lê Niệm hoảng sợ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là Yến Tây Minh!
“Sao cậu lại ở đây?”
Anh đứng cách xa cô khoảng hai mét, đôi mắt đen thản nhiên nhìn cô, dáng vẻ giống như không hề liên quan đến mình.
“Xong chưa?” Yến Tây Minh lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu xong rồi có thể giúp một chút không.”
Lúc này Lê Niệm mới phát hiện trong ngực anh ôm một chồng bài tập toán, chắc là Mã Quốc Phú kêu anh mang qua.
Mà văn phòng của Mã Quốc Phú nằm ở dưới lầu, là cô đang chắn đường người ta.
Nhưng giờ phút này Lê Niệm làm gì quan tâm nhiều đến như vậy, trong đầu đều là “Chân cậu ta là chân mèo hay sao mà không có chút tiếng động nào vậy?” “Cậu ta đã nghe được bao nhiêu rồi?” “Thật là muốn giết người diệt khẩu quá đi”.
Vẻ mặt của cô không chút cảm xúc: “Cậu ở đây khi nào vậy?”
Yến Tây Minh ngừng lại một chút, sau đó còn dùng giọng nói bình thản nghiêm túc trả lời: “Từ lúc cậu kêu “Cố Dữ, đợi một chút” đó.”
“…”
Cái này còn không phải là từ đầu rồi sao?
Lê Niệm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cmn.
Rút kiếm thôi.
…
Thật ra sau khi tách ra khỏi Cố Dữ, Lê Niệm rất muốn khóc, cô không phải là người yếu ớt nhưng chỉ cần những việc liên quan đến Cố Dữ, thì cô không thể nào khống chế được tuyến lệ của mình, lời nói khắc nghiệt của thiếu niên giống như những con dao nhỏ cứa vào trái tim cô, khiến cho cô không thể nào bình tĩnh được.
Cứ một lần lại một lần thuyết phục bản thân rằng hắn thật sự có việc nhưng vì sao đôi mắt vẫn cực kỳ chua xót.
Lê Niệm đứng tại chỗ một lúc vẫn chưa hoàn hồn lại được, đang tính vào phòng vệ sinh khóc thầm một chút thì lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất, tức giận tới mức nước mắt cứ đọng lại ở khóe mắt không chịu rơi xuống.
“Người này bị gì vậy chứ!” Lê Niệm đã rất cố gắng để bản thân không chửi thề: “Cậu rất thích đứng ở góc tường hóng chuyện à?”
“…” Yến Tây Minh không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, anh vừa đi tới đã đụng phải Lê Niệm và Cố Dữ ở trước cầu thang trình diễn một màn tình cảm đau khổ, nữ chính còn diễn rất nhập tâm, anh đi cũng không được đứng đó cũng không xong, đành phải đứng ở đó chờ cô diễn xong, để chuyện này diễn ra nhanh một chút.
Kết quả bộ phim vẫn chưa kết thúc.
Anh nhìn đôi mắt đỏ ửng ngấn nước của cô gái, im lặng một lúc, rồi dùng giọng nói bản thân cho là dịu dàng nhất: “Đừng khóc.”
Nhưng anh còn chưa nói xong, Lê Niệm giống như bị chọc điên, trừng mắt nhìn anh: “Cậu cmn mới khóc!”
“…” Yến Tây Minh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với cô nữa, đột nhiên nói: “Cậu không biết sao?”
Lê Niệm ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
“Bởi vì bị ảnh hưởng tình hình dịch bệnh của tỉnh khác, nên rạp chiếu phim đã đóng cửa một tháng, vì vậy dù cậu có hẹn được thì cũng không đi xem được.” Yến Tây Minh ôm đống bài tập đi ngang qua cô bước xuống cầu thang: “Cũng không khác gì mấy đâu.”
“…”
Đm, đã giết người rồi mà còn giết luôn trái tim của người ta.