Khi đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên bị nhận một cú đấm trời giáng vào mặt, đau tới mức hắn ta kêu liên tục, máu mũi cũng chảy ra.

Lê Niệm há hốc miệng nhìn thiếu niên đứng bên cạnh, đang thanh thản phủi bụi trên người xuống, nhỏ giọng nói: “Thì ra là cậu biết đánh nhau à, sao không nói sớm một chút, làm hại tôi giống như đồ ngốc vậy!”

Yến Tây Minh liếc mắt nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu không phải sao?”

“Này!” Lê Niệm cắn răng nói: “Rõ ràng tôi tới đây cứu cậu, sao cậu lại không nói lời nào dễ nghe một chút vậy? Đúng là sói mắt trắng!”

“…”

Yến Tây Minh bình tĩnh nhìn cô mấy chục giây, sau khi im lặng một lúc lâu, anh có chút ngượng ngùng dời ánh mắt sang phía khác, giọng nói nhẹ nhàng tới mức không thể nào nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn.”

Giọng điệu cứng đờ, nhìn ra được anh có chút không được tự nhiên.

“Cậu nói gì vậy?” Lê Niệm tò mò nhìn anh: “Lặp lại lần nữa đi, tôi không nghe rõ.”

Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây[1] mà, lần đầu tiên cô cảm thấy cái khẩu trang này thật chướng mắt, rất muốn cởi nó xuống để xem khuôn mặt của anh có hồng hay không.

[1]Mặt trời mọc ở phía Tây: chuyện lạ có thật.

“Không nghe rõ thì thôi.” Tiếc là Yến Tây Minh không cho cô cơ hội đó, rất nhanh ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, giống như là hoa phù dung sớm nở tối tàn.

“Kẹo kiệt.”

Lúc này cuối cùng Lý Như cũng cùng giáo viên chạy tới, theo sau có rất nhiều học sinh đi theo nhiều chuyện, trong đó có cả Chu Tử Duyệt.

“Có chuyện gì vậy?” Mã Quốc Phú nhìn tên đàn em chảy máu mũi kia, bàn tay run rẩy chỉ vào: “Là do ai làm?”

Yến Tây Minh trả lời rất nhanh: “Tô Triết.”

Vẻ mặt Tô Triết ngây ngốc: “Hả?”

Lê Niệm gật đầu liên tục: “Đúng vậy, vừa rồi cậu ta còn muốn gạch ném tụi em nữa!”

Tô Triết: ???

Chu Tử Duyệt nhìn Lê Niệm và Yến Tây Minh bị mọi người bao vây xung quanh, cả hai sóng vai đứng cạnh nhau, người ngoài đều cảm thấy cả hai rất thân mật.

Cô ta chụp trộm bức ảnh gửi sang cho Cố Dữ, cùng với một icon kinh ngạc: “Nghe nói Lê Niệm lớp tớ vì một bạn nam cùng lớp mà đánh nhau với người khác, không nghĩ tới chuyện này là thật.”

Tại lớp 12A3, Cố Dữ đang chơi game, buồn chán nhìn tin nhắn trong Wechat, tiện tay ấn mở, vừa nhìn thấy thì nhíu mày lại.

Mã Quốc Phú gọi Yến Tây Minh, Lê Niệm và đám Tô Triết tới văn phòng, sau đó vội vàng đuổi những người không liên quan quay về lớp học.

Lê Niệm rất giỏi trong việc mách lẻo, cô cũng không trông cậy tên câm Yến Tây Minh này nói được lời nào hay, còn chưa đợi đám Tô Minh phản ứng, thì cô đã đánh đòn phủ đầu tố cáo hành động độc ác của bọn họ, bao gồm cả việc bọn họ thường xuyên ức hiếp Yến Tây Minh.

“Thầy ơi, là do các cậu ấy ức hiếp người trước! Thầy vừa mới kêu em quan tâm đến lớp trưởng, thì ngay sau đó đã để cậu ấy bị ức hiếp, em sợ bản thân chỉ chậm một giây thôi thì cậu ấy đã không còn, nên em không hề nghĩ nhiều mà xông thẳng tới…”

Lê Niệm nói cực kỳ sống động hơn nữa còn rất gieo vần.

Yến Tây Minh nhìn cô gái đứng trước mặt đang nói chuyện thay mình, lông mày hơi nhướng lên, trong lòng có cảm giác gì đó rất khác lạ, rõ ràng vừa rồi ở WC còn sợ tới mức run rẩy, hiện tại lại giống như được thần linh nhập vào vậy.

Bên dưới khẩu trang, khóe môi của anh bất giác cong lên.

Ngược lại với anh, sắc mặt của Tô Minh cực kỳ khó coi, hắn ta không nghĩ tới Lê Niệm lại tuyệt tình như vậy, nếu không phải cô là bạn gái của Cố Dữ, và vẫn còn đang đứng trước mặt giáo viên thì hắn ta đã xông lên đánh người từ sớm rồi!

Rõ ràng cả hai tên đàn em kia cũng không phục.

“Chúng em ức hiếp cậu ta ở chỗ nào chứ? Chúng em mới là người bị hại được chưa? Còn bị cậu ta đánh tới mức chảy máu mũi!”

Lê Niệm cãi lại ngay: “Đó là chúng tôi phòng vệ chính đáng.”

“Được rồi, thầy cũng đã hiểu được đại khái rồi, các em mau ngừng lại đi.” Mã Quốc Phú cực kỳ đau đầu, sau đó ông tìm thêm vài học sinh chứng kiến, bọn nó đều nói không khác với Lê Niệm bao nhiêu, nên lúc này ông mới bắt đầu phát hỏa với đám Tô Triết.

“Các cậu thật là vô pháp vô thiên, làm gì có dáng vẻ của học sinh chứ!”

Ông giữ đám Tô Minh lại để gọi điện cho phụ huynh, rồi thả cho Lê Niệm và Yến Tây Minh về lớp.

Khi đi ngang qua, Tô Triết không kiềm được cơn giận, âm thầm nói với Yến Tây Minh: “Mày nhớ kỹ bản mặt mày đó!”

Yến Tây Minh chẳng buồn quan tâm.

Nhưng lỗ tai thính của Mã Quốc Phú lại nghe được, trừng mắt nhìn: “Em còn dám uy hiếp bạn học? Không muốn đi học nữa sao?”

“…”

Tô Triết tức giận nhưng cũng không dám nói gì nữa.

Khóe môi Lê Niệm không nhịn được cong lên, nhưng câu tiếp theo của Mã Quốc Phú khiến cô chẳng cười nổi nữa: “Đúng rồi Lê Niệm, khi em trở về thì hãy đổi chỗ ngồi, sau này em sẽ ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh.”

“Hả?” Lê Niệm há hốc miệng: “Nam nữ ngồi cùng bàn sao, không ổn lắm đâu thầy.”

“Có học sinh thích giúp đỡ bạn học khác giống như em, rất tốt cho Yến Tây Minh để hòa nhập với trường học, em cũng có thể hỏi bài em ấy, một công đôi việc, các em đều là những học sinh yêu thích việc học, thầy rất tin tưởng các em.” Mã Quốc Phú lại nhìn sang Yến Tây Minh: “Lớp trưởng, em cảm thấy sao?”

Yến Tây Minh nhìn thoáng qua Lê Niệm, thản nhiên nói: “Em sao cũng được.”

Mã Quốc Phú hài lòng gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi.”

Lê Niệm: “???” Ý kiến của em đâu?

Tuy rằng trong lòng không thích nhưng sau khi vào tiết, Lê Niệm vẫn thành thật đổi sang ngồi cùng bàn với Yến Tây Minh, đã cùng nhau trải qua nhiều việc như vậy, cô cũng không cảm thấy anh ngứa mắt như lúc đầu nữa.

“Vì sao tôi phải dọn sang đây chứ?” Lê Niệm vừa sắp xếp cặp xách vừa cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Không phải nên là cậu dọn qua sao?”

Yến Tây Minh cúi đầu nhìn sách giáo khoa, ngón tay thon dài cầm lấy bút, chuẩn bị bài cho tiết hóa tiếp theo: “Cậu hỏi thầy đi.”

“Nể mặt thầy chủ nhiệm, sau này tôi sẽ miễn cưỡng che chở cho cậu.” Sau khi Lê Niệm sắp xếp xong, lên tiếng nói lại.

“À.” Yến Tây Minh nói chuyện không hề có chút chân thành nào: “Vậy tôi cảm ơn trước.”

“…” Lê Niệm nhẫn nhịn, lấy một cái chai gì đó từ trong cặp sách ra: “Cậu mau vén tay áo bên trái lên đi.”

“?” Yến Tây Minh vẫn không cử động, lạnh nhạt ngước mắt nhìn.

“Tay áo đó!” Lê Niệm lúng túng nói: “Không phải tay cậu đã bị gậy đánh trúng sao?”

Cô cảm thấy hơi tội lỗi vì cô nên anh mới bị thương, khi đi theo tên đàn em chảy máu mũi tới phòng y tế cầm máu, cô đã mua thêm chai dầu rum về.

Yến Tây Minh hơi ngẩng người, thật sự anh đã quên mất chuyện này, tuy rằng có hơi đau nhưng anh đã quen với những vết thương này nên đối với anh nó chẳng là gì cả.

Khi anh định nói không cần thì trên khuôn mặt ngượng nghịu của cô gái xuất hiện vẻ lo lắng, anh hơi dừng lại một chút, sau đó lại ngoan ngoãn xắn ống tay áo trái lên.

“A…quả nhiên là bị bầm rồi.” Lê Niệm nhìn cánh tay của anh bị bầm một mảng lớn, cực kỳ nổi bật trên làn da trắng, cảm giác áy náy của cô càng tăng cao, cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc lên vết thương của anh: “Có đau không?”

Yến Tây Minh nhìn hàng mi rũ xuống của cô, giống như nhị hoa, tạo thành bóng vòng cung phía dưới, khi cô cúi đầu, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ hắt vào, trên khuôn mặt trắng nhỏ được tô thêm một lớp màu vàng, khiến cho ngũ quan càng thêm dịu dàng, cả người đều toát ra vẻ ấm áp.

Anh im lặng quan sát, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Đau sao?” Lê Niệm sợ tới mức cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể: “Bây giờ thì sao?”

Yến Tây Minh tiếp tục phát ra tiếng.

“Không phải chứ, vậy mà vẫn còn đau sao?” Lê Niệm buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt hẹp dài của Yến Tây Minh hơi híp lại, tuy rằng miệng của anh đã bị khẩu trang che mất, nhưng trực giác của cô cho biết anh đang cười.

“Cậu chơi tôi?” Lê Niệm phát hiện bản thân bị lừa, tức giận tăng thêm lực, nhanh chóng bôi lên vết thương: “Đúng là tôi không nên đối xử dịu dàng với cậu!”

Yến Tây Minh để cho cô trút giận, bản thân cũng không cảm thấy giận, sau khi xong việc anh thoải mái thả tay áo xuống, còn chỉnh lại khẩu trang: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Lê Niệm vặn nắp lọ dầu rum lại, vừa nhìn thấy khẩu trang của anh là cảm thấy phiền: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi thì cậu tháo khẩu trang xuống là được, nếu muốn hòa nhập với tập thể, việc quan trọng nhất là để cho khuôn mặt của cậu được hít thở không khí.”

“Tình hình dịch bệnh không tốt.” Yến Tây Minh vẫn không dao động: “Đeo khẩu trang mới là có trách nhiệm với người khác.”

“Cởi xuống một chút cũng không được à?” Lê Niệm thừa nhận bản thân cô rất tò mò: “Xem như là vì tôi đã bôi thuốc cho cậu, nên cho tôi xem một lần đi, tôi hứa cho dù cậu có xấu thì tôi cũng không nói với ai cả.”

Khi cô nhấn mạnh từ “xấu” đã thành công khiến cho thái dương của Yến Tây Minh hơi giật giật, im lặng nhìn cô một lúc, nhìn cô nói: “Có thể.”

Còn chưa đợi Lê Niệm vui mừng, anh nói tiếp: “Nếu cậu làm được.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play