Xui Xẻo Gặp May Mắn

Chiếc hộp


5 tháng


Cố Nguyệt Hi đi tới vị trí trước đó là ngôi mộ bây giờ là một mảnh đất bằng phẳng, nhìn thế nào cũng không giống nơi từng chôn cất thi thể, cũng không biết thi thể người vợ đó có còn ở dưới đó không. Nhưng nàng vẫn đi tìm một miếng gỗ bới chỗ đất lên, hy vọng sẽ không bỏ sót manh mối nào. Sau một hồi hì hục đào bới, miếng gỗ trong tay bỗng va phải thứ gì đó. Cố Nguyệt Hi vô cùng vui mừng, xem ra nàng phí sức cả buổi tối xem như cũng có chút thu hoạch, không tới mức tay không mà về rồi.

Rất nhanh sau đó, một chiếc hộp được đào lên. Đó là một hộp gỗ cũ kĩ, vỏ bề mặt xù xì thô ráp, bên ngoài không có bất kỳ hoa văn nào, rõ ràng sinh thời người làm ra nó khá tuỳ tiện, vội vã. Kỳ lạ là có một con dao đâm xuyên qua hộp, Cố Nguyệt Hi không biết bên trong có gì, cũng không biết có nên rút con dao ra không. Nàng thử lắc lắc cũng chỉ nghe được tiếng lộp bộp, có vẻ đồ vật bên trong khá nhẹ, không phải làm bằng kim loại hay nhựa.

Nếu như Cố Nguyệt Hi có một chút kiến thức về mảng phong thuỷ tâm linh, nàng đã biết đây là thứ gì nhưng Cố Nguyệt Hi là một người theo chủ nghĩa vô thần tới không thể vô hơn. Từ trước tới nay, nàng không bao giờ tìm hiểu những thứ này, thậm chí nàng cũng không thích nghe người khác nhắc đến nó. Chính vì sự mù đặc của mình mà trò chơi vốn dĩ rất dễ giờ thành công thăng lên level khó!  Chỉ thấy Cố Nguyệt Hi không chần chừ lâu liền rút con dao ra và mở hộp.

Bên trong chỉ vỏn vẹn có một con búp bê bằng vải và một lọn tóc quấn quanh. Giữa bụng búp bê có một vệt dài, chính là do con dao lúc trước đâm xuyên qua để lại. Thật kỳ lạ! Ai lại phải đâm xuyên con dao qua chiếc hộp như vậy chứ??? Rốt cuộc chiếc hộp này muốn nói lên điều gì đây?

Lúc này, một cơn gió mang theo hơi lạnh lướt qua người nàng. Đó là cái lạnh rét căm căm, cái lạnh như không thuộc thế giới này, chẳng hiểu sao Cố Nguyệt Hi nghĩ vậy, da đầu nàng tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Trực giác nói cho nàng biết nguy hiểm đang cận kề.

Đúng lúc này, phía sau nàng vang lên tiếng gầm giận dữ kèm theo đó là tiếng huỳnh huỵch tới rung chuyển đất trời.

Gã sát nhân đang chạy về phía nàng!Cố Nguyệt Hi không kịp nghĩ thêm, vội vàng câm theo cái hộp và dao găm chạy trốn vào cánh đồng lúa cạnh đó.

Lần này, Cố Nguyệt Hy không đi xa, chỉ chạy chừng trăm mét liền đứng yên không dám cử động, sợ ngọn lúa lung lay một chút thôi thì tên sát nhân sẽ phát hiện chỗ lẩn trốn của nàng.

Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, ở đây khá yên tĩnh, cũng có thể do ở bên ngoài thêm khoảng cách xa nên nàng hoàn toàn không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ngoại trừ tiếng gió len lỏi trong cánh đồng lúa.

20 phút trôi qua mà tựa như cả thế kỷ, Cố Nguyệt Hi đã đứng bất động tới cả người mỏi nhừ luôn rồi, nếu cứ tiếp tục chắc nàng liệt mật thôi. Lâu như vậy chắc tên sát nhân không còn ở đó nữa đâu nhỉ? Cố Nguyệt Hi khẽ mím môi, đánh bạo di chuyển bước chân về một hướng khác với hướng ban đầu.

Vì đã đứng quá lâu nên đôi chân nàng tê rần, vừa cử động chút đã té nhào, cũng may phía dưới là những cây lúa nên nàng không bị xây xát nhiều. Thử xoay cổ chân cũng không thấy đau nhức gì, vẫn hoạt động bình thường được. Thật may quá, không bị trẹo.

“Xạt …xạt…”

Là ai? Cố Nguyệt Hi bỗng nghe thấy tiếng động, cả người cứng đờ. Không phải là gã sát nhân đấy chứ?!

Chỉ vừa nghĩ tới thôi toàn thân Cố Nguyệt Hi liền run rẩy, bất chấp đau đớn từ cú ngã vừa này, nàng đứng lên chạy thục mạng về hướng ngược lại.

Sự sợ hãi gần như chiếm toàn tâm trí của nàng, càng chạy thể lực của nàng càng giảm sút, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề. Vậy mà âm thanh ấy vẫn vang lên không xa không gần phía sau. Thậm chí hơi thở còn đều đặn, ổn định, không có vẻ gì là mệt nhọc khi chạy đường dài.

Giống như thợ săn đang chơi đùa con mồi, muốn vờn nó tới chết. Cố Nguyệt Hi tuyệt vọng nghĩ, nàng đã sắp không chạy nổi nữa, đôi chân nhũn ra như muốn đình công, có lẽ đây là ngày chết của nàng a. Ngay lúc Cố Nguyệt Hi định từ bỏ, trong đầu nàng liền loé lên một linh quang.

Nghĩ là làm, Cố Nguyệt Hi đổi hướng chạy lần hai, dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng chạy thục mạng về phía đó. Như hiểu rõ ý định của nàng, âm thanh phía sau không còn ổn định giữ khoảng cách như trước mà bắt đầu tăng tốc, càng ngày càng sát ngay bên tai nàng. Hơi thở lạnh lẽo thuộc về chết chóc tiến tới gần, đã sắp bủa vây lấy nàng.

50m … 20m … 5m cuối cùng. “Hộc… hộc…” “ xào xạt…” “hộc…” tới rồi!

Ngay khoảnh khắc cuối cùng, khi ánh sáng phản chiếu trên lưỡi liềm bổ tới từ phía sau, Cố Nguyệt Hi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong rồi a~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play