Bức Thư Cuối Cùng

1


5 tháng


Mùa thu là mùa tôi thích nhất trong năm, nhưng từ khi anh mất đối với tôi mùa thu là nỗi nhớ.

Năm ấy tôi là sinh viên của ngành sư phạm, còn anh là sinh viên ngành kinh tế. Chúng tôi vô tình biết và làm quen nhau khi tôi làm một chương trình để lấy điểm thi. Ban đầu chỉ là nói chuyện qua lại như những người bạn bình thường, dần vể sau khi tiếp xúc nhiều hơn tôi cảm thấy anh là một chàng trai rất đặc biệt. Anh là người con đất Huế đầy chân chất bước chân lên thành phố để học tập và lập nghiệp, anh chỉ mới 22 tuổi nhưng lại mang trong mình rất nhiều nhiệt huyết của tuổi trẻ đôi mươi. Anh mang lại cho tôi cảm giác chân thành và ấm áp. Dần về sau chúng tôi từ bạn thành người yêu. Chúng tôi trải qua như những cặp đôi khác: yêu nhau, hờn dỗi,... rất nhiều chuyện xảy ra nhưng chúng tôi vẫn bên nhau. Trải qua năm tháng sinh viên ròng rã, rồi chúng tôi cùng nhau bước trên con đường sự nghiệp của riêng mình. Anh đi làm không kể ngày đêm cuối cùng cũng đạt được thành tích làm giám đốc kinh doanh của một doanh nghiệp có tiếng ở đất Hà Nội. Còn phần tôi trở thành một giáo viên dạy Toán của một trường công lập. 

Sau khoảng thời gian dài yêu nhau chúng tôi gặp mặt hai bên gia đình để tính đến chuyện kết hôn. Ban đầu, gia đình anh không mấy thích tôi vì tôi là con nhà nông ở một tỉnh lẻ, còn anh lại là con nhà có chức có quyền. Tuy cha mẹ ngăn cản nhưng anh vẫn luôn che chở và bảo vệ tôi, cuối cùng vì mong muốn con cái được hạnh phúc mà cha mẹ anh đã đồng ý cho chúng tôi kết hôn. Hôn lễ được diễn ra một cách hạnh phúc và ấm áp nhất.

Và rồi, mùa thu cách đây 4 năm, khi tôi vừa viết được mình có thai, tôi vui vẻ thông báo cho anh, anh ấy rất hạnh phúc:" Anh sắp được làm ba rồi, anh cảm ơn em, anh yêu em nhiều lắm". Đó là lời nói của anh khi thấy được chiếc que thử thai của tôi. Lúc tôi mang thai được 6 tháng, thì anh bị tai nạn giao thông, bị một chiếc xe gắn máy tông trúng khi đang trên đường đi bộ về, trên tay còn ôm một bó hoa hồng trắng kèm với một lá thư do chính tay anh viết. 

Tối đó, tôi đang nấu cơm trong nhà, nghe được cuộc gọi định mệnh từ một người xa lạ:

" Alo, cô có phải là vợ anh Nguyễn Xuân Ngọc Minh không ạ, tôi là người dân vừa chở chồng cô lên bệnh viện quận, chồng cô bị tai nạn mau đến bệnh viện xem sao nhé!". 

Khi đó tôi như chết lặng, tôi run rẩy gọi cho cha mẹ tôi để giúp tôi sắp xếp ổn thoả. Đến bệnh viện đèn phòng cấp cứu vẫn còn sáng, tôi ngồi chờ trong lo sợ chỉ cầu xin ông trời  chồng tôi bình an vô sự, con tôi còn chưa thấy mặt người ba của nó. Nhưng đó là điều không thể, rạng sáng 2h ngày 16/10/2018 chồng tôi qua đời vì tai nạn giao thông. 

Ngày 18/10/2018, tôi nhận được món đồ từ phía công an, họ đã điều tra xong vụ việc và gửi trả món đồ chồng tôi giữ chặt khi bị tai nạn. Đoá hoa hồng trắng nhuốm một ít máu của chồng tôi, bức thư là vài dòng nhắn nhủ:" Vợ à, cảm ơn em đã vất vả mang thai đứa con của chúng mình, anh rất mong chờ ngày con chào đời, anh đã đặt tên cho con hết cả rồi, em không cần lo gì hết chỉ cần an dưỡng thai và chăm sóc bản thân thôi nhé, còn lại cứ để chồng lo, anh yêu em nhiều lắm".

Đọc xong dòng thư, nước mắt tôi cứ thế trào ra mà không thể dừng lại được. Mãi đến nay, bức thư cuối ấy vẫn nằm trong ngăn tủ của tôi. Đứa con trai bé bỏng của tôi luôn hỏi về ba nó, tôi chỉ nói rằng ba con đang ở thiên đường. Hôm nay là tròn 4 năm ngày chồng tôi mất, mùa thu năm ấy đã cướp mất người chồng mà tôi yêu thương nhất. Nhưng tôi sẽ mãi không quên bóng dáng chàng trai năm ấy đầy vẻ ngại ngùng chạy đến làm quen với tôi: " Chào em, anh tên Minh rất vui vì được làm quen, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ". Cơn gió mùa thu khẻ chạm vào má tôi, như thể anh đang hoà mình làm cơn gió nhẹ hôn lên giọt nước mắt của tôi. Em nhớ anh, kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng với nhau nhé.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play