Bên trong hoàng cung, Mạch Chẩm im lặng nghe người báo lại động tĩnh của Hầu phủ, trên mặt như bị phủ lên một lớp bóng tối khiến người ta nhìn không ra biểu tình thật sự của hắn.
Lòng dạ đế vương sâu như biển, thâm trầm khó đoán, lời này quả thật không sai chút nào.
“Hoàng thượng, Tiết đại nhân đến.”
Bất chợt bên ngoài vang lên âm thanh the thé của Lễ công công.
Một hồi sau Tiết Minh Độ thận trọng đi vào, dáng vẻ cẩn thận ẩn bên dưới khuôn mặt điềm tĩnh như thể không biết người hoàng đế bên trong tìm mình làm cái gì.
“Ngươi có biết Tiết Mạch Nhi đang làm gì ở Hầu phủ?”
Vừa vào tới nơi, chẳng đợi cho ông ta hành lễ thì đã nghe Mạch Chẩm đánh phủ đầu, Tiết Minh Độ mém thì rớt tim ra ngoài.
Ông ta trong lòng niệm qua mấy lần thanh minh chú để mình bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ rồi nói: “Bẩm hoàng thượng, từ lúc đến Hầu phủ nhị nha đầu vẫn chưa có trở lại Tiết phủ, cũng không có gửi tin tức gì về cho thần.”
Này đương nhiên là lời thật, nhưng ông ta vẫn hồi hộp mà ngẩng đầu nhìn hoàng đế hỏi: “Có phải nó đã làm náo loạn Hầu phủ…”
Tiết Minh Độ nói đến đây đã bị nụ cười không rõ ý vị nhưng khiến người rét tâm của Mạch Chẩm dọa nín.
Đúng rồi, sao ông ta có thể hỏi vậy chứ. Mặc dù không nói ra nhưng trên dưới triều có ai không biết hoàng đế chỉ mong Hầu phủ loạn thôi.
Như vậy…
“Không những không loạn mà còn rất an ổn. Ai không biết còn tưởng trẫm thật sự vì Hầu phủ nên mới gả Tiết Mạch Nhi đến đó đấy.”
Lời nói trào phúng của Mạch Chẩm dọa Tiết Minh Độ rớt mồ hôi lạnh nhưng ông ta chẳng dám biểu hiện, chỉ âm thầm lau mồ hôi vừa nghĩ cách.
“Tiểu nữ nó lúc gả đi thật sự rất khó chịu, có lẽ… Mọi chuyện không giống như mặt ngoài chúng ta đã thấy?”
Ông ta lựa lời mà nói.
Mạch Chẩm giống như nghe được, dáng vẻ có chút đâm chiêu.
Tiết Mạch Nhi có lẽ sẽ không ngờ được đến cha mình cũng tính kế mình đâu. Nhưng nếu đó là ý chỉ của hoàng đế, thiết nghĩ Tiết Minh Độ cho dù biết con gái khó chịu cũng không dám làm trái ý hoàng đế. Còn việc ông ta có phải vì nàng không thì khó mà nói.
Đương lúc Tiết Minh Độ càng đợi càng hồi hộp thì bỗng nhiên nghe Mạch Chẩm nói: “Truyền chỉ!”
Lễ công công lập tức chạy vào, không rõ chuyện gì cúi đầu nghe chỉ.
“Lệnh cho Hầu phủ đến tham gia lễ săn bắn mùa thu. Nếu Hầu phủ Thái Thần Hầu không thể đi thì để Hầu phu nhân Lữ Đông Miên cùng bình thê Tiết Mạch Nhi thế chỗ đến tham gia.”
…
Hầu phủ.
Người một phủ sau khi nghe thánh chỉ xong vẻ mặt trước là mộng bức, sau là tức giận, âm trầm.
“Hầu gia.”
Lễ công công đưa thánh chỉ cho người đang ngồi trên xe lăn kia, vẻ mặt khó nói được là đồng tình hay thương hại.
“Đa tạ Lễ công công.”
Thái Thần không có vẻ gì muốn khách sáo với Lễ công công. Sau khi nhận chỉ xong càng không dò hỏi chuyện gì mà cho người tiễn ông ta đi.
Sau đó bên trong Hầu phủ nhất thời âm trầm đến quỷ dị.
Chỉ vì một đạo thánh chỉ không có đạo đức của hoàng đế.
“Hầu gia, bây giờ phải làm sao?”
Đông Tử lúc này đã không bình tĩnh nổi.
Hắn thật sự không hiểu trong bình hồ lô của hoàng đế có cái gì.
Còn có thể có cái gì…
“Hắn muốn ép chết Hầu gia.”
Thái Tuyên lạnh lùng nói.
Thái Thần im lặng không nói gì, cúi đầu như đang suy tư.
Lữ Đông Miên ngồi bên cạnh hắn, mặc dù y đầu óc đơn giản nhưng vẫn rõ ràng hoàng đế đang gây khó dễ cho mình. Có lẽ y còn chưa chạm được tới chân tướng, nhưng mà vì để bảo đảm cho y, Thái Thần sẽ không ngồi yên. Thành ra người chịu khổ không nhất định là y, mà là Thái Thần đang giả bệnh trước mặt hoàng đế.
“Hay là cứ để ta đi…”
Lữ bạch ngọt còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của trượng phu dọa cho từ từ nhỏ giọng, sau đó im miệng chu môi như cô vợ nhỏ oan ức.
“…”
Hầu đại nhân vừa dọa vợ xong bị ánh mắt ướt rượt của y làm cho im lặng, tội lỗi dâng tràn.
Hắn thở dài đưa tay nhéo nhéo mi tâm.
Thật ra một nước đi nay của hoàng đế hắn không hề thấy bất ngờ, chỉ thấy mệt.
Rốt cuộc người làm hoàng đế này làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Như vậy có trốn tránh nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Một là triệt để khiến hoàng đế chết tâm, hoàn toàn tin tưởng Hầu phủ sẽ không có dị tâm, hai là…
“Chuẩn bị đi.”
Hắn vừa nói xong người đầu tiên giật mình là Thái Tuyên.
“Hầu gia…”
Ông không chắc chắn lắm nghi ngờ nhìn hắn.
“Nên sớm đã chuẩn bị trước rồi, chỉ còn một bước quyết định thôi.”
Thái Thần sâu kín nhìn ông, trầm giọng nói.
Trong phòng nhất thời im ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên đất, sắc mặt ai nấy đều trầm trọng. Đông Tử mấy người lại biểu lộ sự không cam lòng cùng tức giận khi bị người ép đến mạt lộ.
“Như vậy lễ đi săn chúng ta có tham gia không?”
Có lẽ Thái Tuyên đã nghĩ thông, nghiêm túc nhìn Thái Thần hỏi.
“Đi. Đó là cơ hội tốt để rút lui.”
Thái Thần không ngoại lệ nói.
Lữ Đông Miên vẫn một mặt ngơ ngác nghe cuộc nói chuyện khó hiểu của họ. Cho đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ y vẫn chưa hiểu gì.
Đương nhiên, họ cũng không cần y hiểu, chỉ cần y ngoan ngoan nghe lời là được.
…
P/s: Con tui nó ngốc đến thành tựu luôn á.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT