Ấm đun nước trong nhà nhảy nút, kêu một tiếng tách, hơi nước bốc lên đập vào ấm nước kim loại, phát ra tiếng ùng ục trầm thấp.

Lục Chinh đi tới lấy ấm nước kia ra, pha một ly trà.

Lá trà màu xanh chuyển động trong ly thủy tinh, thoáng chốc toàn bộ đã chìm xuống đáy ly. Hương thơm thoang thoảng của trà nhanh chóng bay lên, mùi hương vô cùng hấp dẫn.

Vân Miểu nhìn chằm chằm lá trà kia một lúc, rồi xích lại gần ngửi. Một lúc sau, cô chau mày.

“Hình như trà này và trà chúng ta uống ở nhà Trương Tú là cùng một loại.”

Lục Chinh đút một tay vào túi, mím chặt môi: “Ừ.”

Vân Miểu lóe lên một suy nghĩ, cô nói: “Lục Chinh, anh còn nhớ không? Trương Tú cũng có một đại gia bí ẩn, cũng không thể điều tra được.”

Con ngươi Lục Chinh đen sẫm, đương nhiên là anh nhớ.

Vân Miểu: “Đại gia của Trương Quỳnh Quỳnh và đại gia của Trương Tú, lẽ nào là cùng một người?”

Lưu Vũ nghe xong, ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được: “Không phải đấy chứ, còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Vân Miểu: “Cái chết của Trương Tú chắc cũng liên quan đến ông ta.”

Lưu Vũ nhíu chặt lông mày: “Trương Tú không phải chết vì tự sát à? Khi đó chúng ta không có lập án mà.”

Đội trưởng Lục: “Có lẽ là tự sát vì nguyên nhân bất đắc dĩ.”

Vân Miểu cầm bức ảnh kia quan sát kỹ càng.

Ngoại trừ Trương Tú và Trương Quỳnh Quỳnh lúc nhỏ, trong ảnh còn có một người phụ nữ…

Tuổi của người phụ nữ này lớn hơn Trương Tú một chút, khí chất lại không dịu dàng như Trương Tú, cũng không hống hách như Trương Quỳnh Quỳnh. Mặc dù bà ta đang cười, nhưng khuôn mặt vẫn có vẻ buồn rầu nói không nên lời.

Gen của nhà họ Trương tốt thật, ba người phụ nữ đều rất xinh đẹp.

Lưu Vũ chống hông, thở dài: “Một nhà có ba người đẹp, hai người hồng nhan bạc mệnh…”

Vân Miểu nghe vậy, ngước mắt nhìn Lục Chinh: “Người tiếp theo sẽ là bà ta chứ? Hay, chỉ trùng hợp?”

Lục Chinh cũng không cách nào đưa ra được đáp án chính xác: “Đi điều tra xem.”

Trông thấy bọn họ muốn đi, con mèo cụp tai bị Lục Chinh nhốt vào trong lồng kia bỗng nhiên kêu meo meo.

Lưu Vũ: “Lão đại, con mèo này phải làm sao? Để ở đây chắc chắn chưa được mấy ngày đã đói chết rồi, suy cho cùng cũng hơi tàn nhẫn.”

Lục Chinh: “Tìm một cửa hàng thú cưng ký gửi chăm nuôi đi.”

Lưu Vũ nhún vai: “Cũng được, lát nữa tôi đi tìm cửa hàng thú cưng tốt một chút.”

*

Khi xe lái sắp đến cục cảnh sát, bọn họ bước xuống.

Lưu Vũ xách lồng mèo, đẩy cửa kính trước mặt, ông chủ bên trong lập tức chào đón: “Hoan nghênh ghé đến.”

Lưu Vũ: “Có nhận gửi nuôi thú cưng không?”

“Được chứ.”

Ông chủ kia ôm con mèo ra làm kiểm tra sức khỏe, con mèo nhảy mấy bước xuống, cọ vào mắt cá chân của Vân Miểu như đang làm nũng.

Đáng yêu quá! Vân Miểu không kìm được mà ngồi xổm xuống xoa đỉnh đầu của nó, con mèo thè chiếc lưỡi màu hồng của mình ra liếm mu bàn tay của cô, hơi ngứa.

Vân Miểu cười, động vật nhiều lông luôn khiến người ta cảm thấy rất chữa lành.

Một lúc sau, cô ngước mắt nhìn Lục Chinh đứng bên cạnh, nói: “Em muốn đưa nó về nuôi.”

Lục Chinh: “Còn muốn tiêm vắc-xin à?”

Vân Miểu: “Đâu phải tất cả mèo đều cắn người.”

Ông chủ kia cười: “Chỗ chúng tôi có tiêm vắc-xin ngừa chó dại cho thú cưng, tất cả mèo sau khi tiêm xong có cào hay cắn người đều không sao cả.”

Vân Miểu đứng dậy, nói với ông chủ kia: “Vậy anh tiêm giúp nó đi.”

Ông chủ sờ gáy: “Được, nhưng vắc-xin phải đặt lịch, có lẽ phải đợi vài ngày nữa. Mèo cứ tạm thời để chỗ tôi, cô lưu lại số điện thoại, tiêm vắc-xin xong tôi sẽ thông báo cho cô.”

Vân Miểu viết thông tin lên giấy rồi đưa cho anh ta, quét mã thanh toán.

Con mèo rất hiểu tính người, nhảy lên ghế tiếp tục làm nũng với Vân Miểu.

Vân Miểu lại vuốt ve nó: “Được rồi, nhóc con, qua vài ngày nữa chị đến đón em.”

Ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên qua cửa kính trong suốt của cửa hàng thú cưng.

Cô gái cong mắt cười, con ngươi sáng rực như vì sao, đôi môi hồng hơi mím lại, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh nhìn cô hỏi: “Em thích mèo từ khi nào vậy?”

Vân Miểu: “Từ lâu đã thích rồi, nhưng bà nội không cho em nuôi, anh cũng không cho.”

Lông mày Lục Chinh chuyển động: “Anh không cho em nuôi à?”

Vân Miểu: “Ừ, em từng hỏi anh, anh nói đợi em thi lên đại học mới được nuôi, nếu không đến cả thời gian đổ phân mèo cũng không có.”

Lục Chinh nhớ lại, quả thực có chuyện này.

Một ngày nào đó, anh trở về từ đơn vị, cô gái chắp tay sau lưng, đi từ phòng ngủ ra, khuôn mặt trắng sứ, mắt chất chứa niềm vui gian xảo, có vài phần đáng yêu tinh nghịch.

Mỗi lần khi cô có việc cầu xin anh, đều là bộ dạng này.

“Lục Chinh.” Cô vẫn gọi thẳng tên anh như cũ.

“Có việc gì à?”

Vân Miểu nói thẳng vào chuyện chính: “Em muốn nuôi một con mèo.”

Lục Chinh: “Không được, em không có thời gian chăm sóc nó.”

Vân Miểu: “Em có thời gian mà, mỗi ngày em đều làm xong bài tập từ rất sớm.”

Lục Chinh: “Động vật không phải đồ chơi, cần phải có trách nhiệm. Em có thể đảm bảo mỗi ngày đều có thời gian dọn dẹp phân mèo không? Hay là, em có thể đảm bảo khi nó bị bệnh, em có thời gian đưa nó đến bệnh viện không?”

Khi đó, mỗi ngày cô làm xong bài tập nhà trường giao cho thì còn có một đống sách lập trình phải đọc, một đống bài thi phải thi, giấc ngủ rất ít, thời gian rất kín.

Vân Miểu: “Em có thể dành ra chút thời gian mà. Hơn nữa, em đảm bảo có thể chăm sóc nó rất tốt.”

Lục Chinh vứt chìa khóa trong tay vào trong hộp ở trước cửa, mỉm cười: “Nhưng Miểu Miểu, bây giờ anh còn phải chăm sóc em nữa đó.”

Vân Miểu bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến, ngay cả ánh sáng trên khuôn mặt cũng ảm đạm đi.

Lục Chinh nhìn ra được cô gái không vui, khẽ ho một tiếng: “Em muốn nuôi cũng được, nhưng phải đợi em lên đại học.”

Khuôn mặt cô gái lại được niềm vui thắp sáng: “Lục Chinh, anh nói đó nha, không được lừa em.”

Lục Chinh: “Anh có bao giờ lừa em à?”

Vân Miểu cười: “Không có.”

Năm thứ hai sau đó, Vân Miểu quả thực đã lên đại học.

Có điều, khi ấy cô đã không ở bên cạnh anh nữa, chuyện nuôi mèo cũng cứ thế bỏ ngỏ.

Lục Chinh cụp mắt, đưa tay vuốt ve đầu con mèo kia, con mèo lập tức sát tới.

Cảm giác mềm mại, đầy lông, nhưng bất ngờ là không đáng ghét như trong tưởng tượng.

Thời gian như được nối liền trong dòng chảy nào đó.

Bỏ đi, nuôi thì nuôi vậy.

Cùng lắm anh đến dọn phân mèo.

Ông chủ cửa hàng thú cưng lấy một tấm thẻ đưa cho Vân Miểu: “Viết tên của nó đi, dễ nhận hơn.”

Tên?

Cô quả thật không biết nên gọi nó là gì mới tốt.

Vân Miều huých khuỷu tay về phía Lục Chinh: “Đội trưởng Lục, giúp em đặt cái tên nhé?”

Lục Chinh tùy tiện nói: “Cùng họ với anh?”

Vân Miểu nhướng mày: “Anh còn có sở thích làm bố người ta ở khắp nơi à?”

Lục Chinh cười: “Vậy kêu nó là A Phúc đi.”

Lưu Vũ cảm thấy cái tên này hơi quê mùa, không phù hợp với con mèo đáng yêu này.

Nhưng Vân Miểu đã viết xong tên lên tấm thẻ- Lục A Phúc.

*

Bọn họ ra khỏi cửa hàng thú cưng, Vân Miểu và Lục Chinh đi tìm Tống Đình.

“Ngoạn Hào” chưa đến thời gian mở cửa, bọn họ vẫn gặp nhau ở quán cà phê đối diện.

Cách ăn mặc của Tống Đình ngày hôm nay không quá khoa trương, áo thun dáng dài phối với đôi bốt cao.

Vân Miểu lấy tấm ảnh trong túi xách ra, đưa cho cô ta.

Tống Đình nhìn lướt qua tấm ảnh kia, rồi đưa ra đáp án: “Hai người họ là cô của Quỳnh Quỳnh.”

Vân Miểu nhớ cô ta và Trương Quỳnh Quỳnh là đồng hương, cô hỏi: “Cô đã từng gặp bọn họ chưa?”

Tống Đình: “Vẫn chưa gặp người thật, chỉ có một lần tôi đến nhà Quỳnh Quỳnh chơi, nghe em ấy nói qua một lần. Trong hai người cô này, có một người ở thành phố N, mấy tháng trước đã chết rồi, bố mẹ của Quỳnh Quỳnh còn dành thời gian đi từ quê lên đây.”

Vân Miểu hỏi tiếp: “Quan hệ giữa Trương Quỳnh Quỳnh và người cô này như thế nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Đình khuấy cà phê, cụp mắt nói: “Không ra sao cả, bọn tôi đến thành phố N lâu như vậy, Quỳnh Quỳnh vẫn chưa từng đến nhà bà ta.”

“Người cô khác thì sao?” Vân Miểu hỏi.

Tống Đình lắc đầu: “Người này thì tôi chưa từng nghe em ấy nói qua.”

*

Cô của Trương Quỳnh Quỳnh.

Dựa vào thông tin Tống Đình cung cấp, Lục Chinh tìm được thông tin của người phụ nữ trong hệ thống công an.

Người phụ nữ tên là Trương Bình, hai mươi mấy năm trước đã chết rồi.

Vân Miểu nhìn chằm chằm vào màn hình, thì thầm: “Ba người đều chết rồi sao?”

Chuyện này kỳ lạ quá rồi.

“Trương Bình chết như thế nào vậy?”

Lục Chinh: “Chết vì bệnh.”

“Là bệnh gì?” Hai mươi năm trước, chắc bà ta bằng tuổi như trong tấm ảnh này, cùng lắm là ba mươi mấy tuổi.

Lục Chinh mở ô phía sau, bên trong chỉ có vài dòng ngắn gọn: “Không có viết.”

Lông mày Vân Miểu nhíu chặt hơn.

Lục Chinh gọi điện thoại cho nhà tang lễ: “Thông báo cho bố mẹ Trương Quỳnh Quỳnh tới đây chưa?”

“Hôm qua đã thông báo rồi, bọn họ ở Phượng Thành, chắc chiều hôm nay sẽ tới.”

“Đợi người đến thì gọi điện cho tôi.”

Lục Chinh tắt điện thoại, Vân Miểu đang kiểm tra những thông tin liên quan đến Trương Bình trong hệ thống Vân Chinh. Bà ta là học sinh xuất sắc vào hai mươi năm trước, sau khi tốt nghiệp thì trở về quê.

Chưa được bao lâu, điện thoại để trên bàn của Lục Chinh vang lên.

“Đội trưởng Lục…” Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy vẻ nôn nóng.

Lục Chinh: “Người đến rồi?”

“Không phải, nhưng cũng đến rồi… Hai người họ gặp tai nạn giao thông trên đường tới đây, chết rồi, thi thể vừa mới được đưa tới chỗ chúng tôi. Bây giờ phải làm sao? Cả một gia đình đều ở chỗ chúng tôi như vậy, nơi này sắp không chứa được nữa rồi.”

Vân Miểu thấy sắc mặt của Lục Chinh không bình thường: “Sao thế?”

Lục Chinh: “Bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh chết rồi.”

Lục Chinh lập tức lấy chìa khóa ra ngoài, Vân Miểu bước nhanh theo anh.

Lưu Vũ đi đưa tài liệu một chuyến, khi vào cửa thì thấy Lục Chinh và Vân Miểu vội vội vàng vàng đi ra ngoài: “Lão đại, không phải mới về sao?”

Giọng điệu của Lục Chinh hơi gấp rút: “Gọi bộ phận kỹ thuật, tai nạn giao thông.”

Lưu Vũ: “Kiểm định vết thương sao?”

Lục Chinh: “Không loại trừ khả năng bị giết hại.”

Lưu Vũ thở dài: “Haizz, lại có vụ án à? Mùa hè thật khó chịu.”

Sắc mặt Lục Chinh hơi phức tạp: “Có lẽ không phải vụ án mới.”

Lưu Vũ trợn tròn mắt: “Hả? Là ý gì?”

Lục Chinh: “Người chết là bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh.”

Lưu Vũ: “Mẹ kiếp! Tên hung thủ này đáng ghét quá đấy, xử lý nguyên một mẻ à?”

Lục Chinh không nhiều lời với anh ta, đi thẳng ra xe, mở cửa khởi động xe.

Ánh mặt trời chói chang khiến ghế ngồi nóng bừng, thường ngày vào lúc này Lục Chinh đều sẽ để xe mát một chút rồi mới đi, nhưng hôm nay anh lại trực tiếp lái đi luôn.

Trong xe nóng hầm hập, máy lạnh thổi không mát hơn được bao nhiêu, trán Vân Miểu lập tức đổ những giọt mồ hôi dày đặc.

Vân Miểu lấy tay làm quạt, quạt gió lên mặt: “Tin tức của hung thủ nhanh quá.”

Đám người Lục Chinh mới biết được bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh sẽ đến thành phố N vào hôm nay mà gã ta đã sắp xếp xong một vụ tai nạn rồi, vô cùng liền mạch.

Lục Chinh: “Có người thông báo tin tức.”

Tay Vân Miểu dừng lại: “Có thể là ai?”

Lục Chinh nhăn mày: “Bây giờ vẫn chưa biết.”

Đây mới là chỗ đáng sợ khi nghĩ đến, một vụ án vô cùng bình thường, không ngờ lại có khả năng tồn tại tay trong.

Rốt cuộc hung thủ kia có thân phận gì?

*

Bọn họ vừa mới vào nhà tang lễ, người phụ trách Thái Chí Dũng lập tức ra đón.

Thái Chí Dũng: “Đội trưởng Lục, nhìn thấy anh là tôi yên tâm rồi.”

Lục Chinh: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Thái Chí Dũng: “Vừa mới tắt điện thoại của anh, cảnh sát giao thông đã gọi điện cho tôi, bảo tôi sắp xếp người ra nhận thi thể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play