Hơi nóng bốc lên nghi ngút, cả căn nhà toàn là mùi thức ăn thơm lừng.
Trong tủ lạnh của Vân Miểu có bia lên men đựng trong chai, cô mang ra để vài chai trước mặt mỗi người.
Hà Tư Nghiên đọc chữ trên chai bia kia, toàn bộ đều là những con chữ cô ấy không biết. Là bia nhập khẩu, nhìn đã biết không phải loại rẻ tiền, dụng cụ ăn uống trên bàn cũng rất tinh tế.
Nắp chai bia hơi khó mở, trên bàn không có đồ khui, Lưu Vũ lại không tiện dùng mép bàn của Vân Miểu để mở chai.
Người máy Vân Chinh nhận lấy chai bia trong tay anh ta, ngón tay kim loại bóp chặt, nhấc lên trên, đã mở ra một cách nhẹ nhàng. Ga bên trong tràn ra, mùi bia thoang thoảng lan tỏa.
Lưu Vũ không kìm được “woa” một tiếng.
Máy cảm ứng trên đầu người máy chuyển động, giống hệt như đang nhìn anh ta: “Anh không nên nói woa, mà nên nói cảm ơn.”
Lưu Vũ ngây ngốc lần nữa, trí tuệ nhân tạo lợi hại như thế sao?
Không biết có phải ảo giác hay không mà người máy này trông giống như biết suy nghĩ vậy.
Vân Miểu nhắc nhở kịp thời: “Vân Chinh, em vào phòng trước đi.”
Đây là lần đầu tiên người máy Vân Chinh trông thấy nhiều người như vậy, bỗng nhiên bị Vân Miểu đuổi đi thì không vui cho lắm. Máy cảm ứng trên đầu người máy cụp xuống, dáng vẻ đó trông buồn tủi, vô tội lại ấm ức.
Lục Chinh: “Nhóc cũng không cản trở việc gì cả, để nó ở đây mở nắp chai bia không tốt sao?”
Vân Chinh nghe thấy câu nói này, hai máy cảm ứng trên đầu lập tức dựng lên: “Chủ nhân, bố bảo em ở lại đây.”
Hả?
Bố?
Vân Miểu: “...”
Cô vô cùng nghi ngờ tên nhóc này cố ý!
Lục Chinh cũng cố ý nốt!
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đều nhìn chằm chằm vào Lục Chinh.
Chỉ thấy anh kéo chiếc ghế bên cạnh Vân Miểu ra, dạng chân ngồi xuống, tay sờ đầu người máy, giọng nói vui vẻ: “Vân Chinh, đừng nghịch ngợm, mẹ sẽ xấu hổ đó.”
Vân Chinh: “Con biết rồi, thưa bố.”
Lục Chinh là bố, Vân Miểu là mẹ?
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ lại chuyển ánh nhìn về phía Vân Miểu.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đã được mạ lên một tầng màu đỏ thắm.
Lục Chinh bình thản cho một dĩa thịt dê vào trong nồi nhúng một lát, sau đó gắp vào trong chén của Vân Miểu: “Miểu Miểu, em không cần phải xấu hổ, sớm muộn gì bọn họ cũng biết chuyện chúng ta có con thôi.”
Vân Miểu nhìn anh: “?”
Lục Chinh cong môi cười: “Người máy.”
Sắc mặt Vân Miểu ổn định hơn một chút, nhưng lại nghe thấy anh nói từng câu từng chữ: “Đương nhiên, đứa trẻ thật sự, sau này cũng sẽ có.”
Vân Miểu: “!”
Quá khốn nạn rồi! Hà Tư Nghiên có chút không nhịn nổi nữa, cô ấy bưng một phần thịt bò, vừa cho vào nồi vừa nói: “Vẫn là ăn lẩu ở nhà có không khí hơn, đúng không đội trưởng Lục?”
Lục Chinh liên tục cho thịt viên vào trong nồi: “Ừ, chỉ là lại làm phiền vợ, làm phiền con.”
Vân Miểu hung dữ trừng mắt nhìn anh một cái.
Lục Chinh vẫn nở nụ cười không biết xấu hổ trên mặt, Vân Miểu thò tay xuống bàn nhéo mạnh vào đùi anh một cái.
“Oái…” Lục Chinh đau đớn, tay run lên, một viên thịt bò lăn trên bàn rồi rớt xuống đất, Vân Chinh lập tức nhặt lên cho vào thùng rác.
“Lão đại, anh sao thế?” Lưu Vũ hỏi.
Lục Chinh khẽ cười: “Không có gì, tay dính vào nồi nóng quá.”
Vân Miểu: “...” Anh nói dối chưa soạn sẵn bản thảo mà.
Lục Chinh bỏ cái đĩa trong tay xuống, cầm tay cô gái nào đó vẫn chưa kịp rút về, nghịch từng ngón tay. Động tác của anh chậm rãi, có một sự “dê và cám dỗ” nói không nên lời.
Hà Tư Nghiên: “Lão đại, hai ngày trước trong cục bảo chúng ta tổng kết lại những vụ án hình sự xảy ra gần đây, còn phải viết báo cáo phân tích rõ tâm lý của nghi phạm, nói gì mà phải làm đề tài nghiên cứu cho sinh viên trường cảnh sát xem. Chúng ta làm gì có thời gian chứ.”
Giọng điệu của Lục Chinh bình thản: “Ừ, đợi rảnh thì mang qua đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu muốn rút tay về, nhưng Lục Chinh không cho, hệt như bắt thỏ con mà bắt cô về, nhốt trong lòng bàn tay. Đường vân tay trong lòng bàn tay của anh chậm rãi lướt qua làn da trên mu bàn tay của cô, có hơi ngứa.
Hà Tư Nghiên: “Em cũng nghĩ như vậy.”
Vân Miểu hơi ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy phần xương hàm cứng rắn của Lục Chinh. Vẻ mặt của anh hơi nghiêm túc, ánh mắt đều là sự lạnh lùng, nhưng cơn nóng rực trên mu bàn tay của anh thì không cách nào che lấp được.
Lục Chinh lặng lẽ xòe ngón tay cô ra, để mười ngón nắm lấy nhau: “Dạo gần đây việc trong cục bảo mấy người làm đều phải hỏi qua tôi trước.”
Hà Tư Nghiên: “Cũng được.”
Lưu Vũ ăn hết một đĩa xách bò: “Hà Tư Nghiên, ăn cơm có thể đừng nói chuyện công việc hay không, mất hứng biết mấy.”
Hà Tư Nghiên: “Anh chỉ biết ăn thôi!”
Lưu Vũ nhét miếng thịt vào miệng: “Làm ơn đi, đã tám giờ rưỡi rồi, rất đói đó có được không?”
Bỗng nhiên Hà Tư Nghiên phát hiện Vân Miểu mãi không động đũa: “Chị Kha, sao chị không ăn vậy? Hương vị của cửa tiệm này không tồi đâu.”
Cuối cùng Lục Chinh đã chịu buông tay cô ra, anh cầm đũa tiếp tục gắp thịt dê vào chén cô: “Ừ, cô ấy kén ăn.”
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh hiểu rõ như lòng bàn tay về khẩu vị của Vân Miểu, trong nồi ngoại trừ thịt dê ra thì không còn gì cô thích ăn cả, anh cho củ từ và cải thảo vào trong nồi.
Lưu Vũ để ý khi anh bỏ củ từ thì đặt trên muôi vớt, để một mình ở một góc.
Lưu Vũ: “Bỏ thẳng củ từ vào bên trong không phải được rồi sao? Nát chút mới đậm vị.”
Hà Tư Nghiên đá anh ta một cái, lúc trước còn nói cô ấy không có mắt nhìn, rõ ràng bản thân anh ta cũng không có.
“Hà Tư Nghiên, cô bị bệnh à, đá tôi làm gì?”
“Anh mới bệnh…”
Vài phút sau, toàn bộ củ từ trong muôi được đổ vào chén của Vân Miểu, tiêu dính bên trên đều bị Lục Chinh lựa ra hết.
Lưu Vũ nhai thịt, suýt thì cắn trúng lưỡi.
Chậc, không ngờ ngày tháng còn sống trên đời có thể nhìn thấy Lục Chinh rắc cơm chó!
Bởi vì gọi quá nhiều món, mấy người ăn thịt, uống bia đến mức no căng. Lúc này rất thích hợp ra ngoài châm điếu thuốc.
Lưu Vũ nhịn xuống cơn nghiện thuốc của mình.
Anh ta cũng rất tò mò, từ lúc Lục Chinh vào cửa đến giờ vẫn chưa hút một điếu thuốc nào, giống như đột nhiên cai thuốc rồi vậy.
Lục Chinh nhìn đồng hồ, thấy cũng tới giờ rồi, ngón tay gõ lên bàn vài cái: “Dọn dẹp đi, không còn sớm nữa.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp bàn ăn.
Vân Miểu ngăn bọn họ lại: “Không cần đâu, lát nữa người máy sẽ dọn dẹp, làm gì có chuyện để khách rửa chén chứ?”
Lưu Vũ nhìn Lục Chinh một cái.
Lục Chinh cho tay vào túi, lông mày hơi nhếch một chút: “Cũng được, mấy người về trước đi.”
Lưu Vũ hỏi ngược lại: “Anh không về à?”
Lục Chinh hơi liếc anh ta một cái: “Đây là nhà bạn gái tôi, đương nhiên phải ở lâu hơn mấy người một lúc rồi.”
Lưu Vũ: “...”
Sau khi Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ rời đi, cửa “cộp” một tiếng, đóng lại. Trong nhà chỉ còn lại Lục Chinh và Vân Miểu.
Người máy Vân Chinh đang dọn dẹp mọi thứ trên bàn, âm thanh “ù ù ù” vang vọng trong phòng khách, cả phòng yên ắng.
Vân Miểu nghĩ đến cái sờ tay gần như “dê xồm” kia của anh, trái tim đập thình thịch. Một lúc sau cô nói: “Được rồi, Lục Chinh, anh cũng ở đủ lâu, có thể về nhà rồi.”
Lục Chinh cụp mắt, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm lấy cô: “Em muốn đuổi anh về à?”
Vân Miểu cắn môi dưới nói: “Không còn sớm nữa.”
Giây tiếp theo, Lục Chinh bước vài bước về trước. Vân Miểu bị anh ép cho liên tục lùi về sau, cuối cùng bị anh đè lên cửa.
Lục Chinh khom người xuống, chạm đầu mũi với cô. Môi anh đặt xuống, nói chuyện ở nơi cách lỗ tai cô rất gần, hơi thở ấm nóng lướt qua má. Gần quá rồi, giọng nói của anh trầm thấp, mang theo sự cám dỗ chí mạng: “Miểu Miểu, không muốn anh ở lại đây vì em sợ hay là xấu hổ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu không lên tiếng, trái tim của cô đập thình thịch…
Quá quyến rũ rồi!
Bỗng nhiên Lục Chinh nắm lấy tay cô đặt sang bên cạnh, khẽ cười: “Sao không nói chuyện? Còn không dám nhìn anh nữa? Miểu Miểu, lúc nhỏ em không có như vậy, lén mặc quần áo của anh, lén giở trò với những cô gái theo đuổi anh, còn cả đứng ở cửa phòng tắm lén nhìn anh…”
Bỗng nhiên Vân Miểu kiễng chân, cắn lấy môi dưới của anh, răng cắn chặt lấy môi anh, kéo ra ngoài.
Vốn dĩ cô chỉ muốn anh im lặng, nào ngờ Lục Chinh lại nhấn cô về, Vân Miểu không kịp phản ứng, răng cắn rách một miếng da trên môi anh. Vân Miểu muốn lùi lại, nhưng Lục Chinh đã tóm lấy đầu lưỡi của cô.
Mùi gỉ sắt nhàn nhạt quẩn quanh, gặm mút, nuốt chửng ở đầu lưỡi của hai người.
Bỗng nhiên Lục Chinh tắt đèn ở nhà bếp, nụ hôn nồng nhiệt chạm xuống đôi tai cô.
Người máy Vân Chinh thấy đèn tắt đột ngột, thì dừng lại hỏi: “Chủ nhân cần em mở lại đèn không?”
Lục Chinh không hề ngừng lại, anh mút vành tai nóng rực của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp bên trên, suýt thì Vân Miểu đã kêu ra tiếng.
Người máy Vân Chinh: “Nhưng vẫn chưa đến giờ đi ngủ mà, giờ là thời gian đọc sách của chủ nhân.”
Vân Miểu vô cùng xấu hổ, trên đầu của người máy Vân Chinh có máy cảm ứng tia hồng ngoại, cho dù tắt đèn thì nó cũng có thể dựa vào nhiệt độ để nhận biết vị trí của hai người.
“Chủ nhân, kiểm tra được nhịp tim của Lục Chinh đập nhanh nghiêm trọng, đã ghi chép lại cho chị rồi. Lần này phân loại là yêu, chủ nhân, anh ấy yêu chị.”
“Miểu Miểu, tắt nó đi như thế nào?”
“Sau lưng nó có một nút bấm, nhấn lâu…”
Giọng nói ồn ào hoàn toàn biến mất, trong màn đêm chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Anh lại cúi đầu xuống, hôn lấy cô: “Làm sao đây, Miểu Miểu, lời anh muốn nói bị nó cướp hết rồi.”
Vân Miểu ôm má anh, hôn nhẹ một cái lên môi anh: “Vậy thì anh nói thêm lần nữa, nói không chừng em thích nghe thì sao.”
Lục Chinh cầm ngón tay của cô đặt trước ngực mình, nhận thấy rõ ràng tiếng tim đập của anh trong lòng bàn tay.
Lục Chinh: “Em muốn anh nói thật à?”
Vân Miểu: “Anh ngại hả?”
Lục Chinh: “Không có, anh có gì phải ngại chứ?”
Vân Miểu: “Vậy thì anh nói đi, con gái đều thích nghe những lời nói ngọt ngào mà.”
Lục Chinh lại hôn tai cô, cảm giác ấm nóng, ẩm ướt, ngứa ngáy. Hơi thở của anh tỏa hết vào trong tai, giây tiếp theo, ngón tay của anh nắm lấy hông cô.
Sau đó, vén vạt áo thun của cô ra, ngón tay lướt từ bờ lưng mảnh khảnh của cô lên trên…
Vân Miểu kêu một tiếng.
Hai người đứng rất gần nhau, đều có thể lập tức cảm nhận được phản ứng của đôi bên.
Ngón tay của Lục Chinh chạm vào xương cánh bướm của cô, rồi chạm vào nút áo ngực, anh do dự một lúc vẫn quyết định rút tay ra.
Giọng nói của Vân Miểu trầm thấp và hơi khàn: “Không tiếp tục nữa à?”
Lục Chinh nhéo mặt cô: “Đợi em lâu như vậy rồi, không vội chút thời gian này.”
Tim của Vân Miểu vẫn đập liên hồi: “Nhưng rõ ràng vừa nãy anh đang quyến rũ em, lần này lại lạt mềm buộc chặt à?”
Lục Chinh hôn lên vành tai cô, trán nhẹ nhàng đặt lên vai cô: “Không phải, Miểu Miểu, anh không nỡ… Bởi vì em quá quý giá rồi.”
Anh còn nhớ, sau trận vây bắt chín năm trước, anh bị cục điều tra đủ kiểu.
Anh là người duy nhất còn sống sót trở về.
Đây chính là điểm đáng ngờ lớn nhất.
Khoảng thời gian đó, buổi đêm thường không ngủ được, cho đến hôm đó anh nhìn thấy dáng vẻ gầy còm của Vân Miểu trong bệnh viện.
Cô hệt như một mầm cây khô héo, khóc đến mức trái tim anh đau nhói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT