Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên tìm khắp nhà Lệ Yên cũng không tìm thấy sợi dây chuyền kia.
Lệ Yên có hai căn biệt thự, nhưng cô ấy thường ở chỉ có Cẩm Tú Hương Giang.
Người giúp việc và trợ lý đều nói dây chuyền luôn là Lệ Yên tự bảo quản, người khác căn bản không thể chạm vào.
Lưu Vũ: “Nhà cô ấy có két bảo hiểm, trước đây khi bọn tôi đến, két bảo hiểm đã mở rồi, nhưng bên trong không có gì cả.”
“Có lấy dấu vân tay trên đó không?”
Lưu Vũ gật đầu: “Bên trên chỉ tìm thấy dấu vân tay của Lệ Yên, không còn người nào khác.”
Cho nên, sợi dây chuyền là tự cô ấy mang đi.
Tại sao cô ấy chỉ mang theo mỗi sợi dây chuyền kia chứ? Bởi vì giá cả không nhỏ sao? Nếu như cô ấy thật sự muốn tìm cái chết, hình như cũng không cần thiết phải cố ý mang nó theo.
Vật định tình?
Nhưng thái độ của Hoắc Diệp đối với sợi dây chuyền đó không nhìn ra được có điểm đặc biệt nào.
Vân Miểu gõ nhanh trên bàn phím, hình ảnh Lệ Yên rời khỏi căn biệt thự xuất hiện trong video. Vân Miểu chỉnh tốc độ phát chậm lại, quan sát kỹ càng.
Khi Lệ Yên ra ngoài chỉ đeo một chiếc túi xách đủ đựng điện thoại rất nhỏ, thông thường người đeo loại túi xách này đều không có ý định qua đêm ở chỗ khác.
Hoặc là cô ấy tính sẽ nhanh chóng trở về, hoặc là một đi không quay lại.
“Liệu có khả năng cô ấy đeo sợi dây chuyền vì muốn chết một cách xinh đẹp không?” Lưu Vũ lẩm bẩm.
Hà Tư Nghiên: “Đâu cần phải thế?”
Vân Miểu không lên tiếng, tầm mắt của cô dừng lại trên chân của Lệ Yên, lông mày nhíu chặt lại.
Cô ấy mang giày thể thao, không phải giày cao gót, đồ cô ấy mặc trên người là loại thể thao rộng rãi.
Hà Tư Nghiên: “Sao thế, chị Kha?”
Vân Miểu: “Quần áo.”
Lưu Vũ: “Quần áo sao vậy?”
Lục Chinh cũng phát hiện ra vấn đề: “Bộ quần áo Lệ Yên mặc trên người không phải bộ quần áo bọn họ tìm được ở bờ biển.”
Túi xách nhỏ trên người cô ấy, hiển nhiên không đủ đựng thêm bộ quần áo nữa.
Hai tối cô ấy không về nhà, vậy thì thay đồ ở đâu?
Rất hiển nhiên, cô ấy đến chỗ quen thuộc nào đó, gặp người thân thích nào đấy, chỗ kia đúng lúc có quần áo của cô ấy, cô ấy qua đêm ở đó và thay quần áo.
Vân Miểu: “Người cô ấy có khả năng gặp nhất chính là Hoắc Diệp.”
Lưu Vũ liếm môi: “Mấy người nói xem, cô ấy mang theo dây chuyền có khi nào đi nói chia tay với Hoắc Diệp không? Sau đó không nói chuyện được, mới chạy đến bờ biển…”
Hà Tư Nghiên: “Quả thực có tồn tại khả năng này.”
Vân Miểu: “Nhưng nếu nhảy xuống biển là ý nghĩ đột xuất của cô ấy, vậy bức di thư trong nhà cô ấy phải giải thích thế nào?”
Đâu thể nào là đoán trước được.
Lưu Vũ xuýt xoa, cảm thấy chuyện này nóng phỏng tay.
Vân Miểu: “Dựa vào tình hình trước mắt, vẫn không thể loại bỏ khả năng bị người khác giết hại, cần phải tiến hành điều tra bước tiếp theo.”
Lưu Vũ gãi đầu: “Nhưng chúng ta đã công bố kết quả điều tra ra ngoài rồi, còn là đích thân cục trưởng Ngô báo cáo, e rằng không dễ giải quyết….”
Đặc biệt là vụ án liên quan đến nhân vật công chúng, lại liên quan đến điều hướng dư luận, không biết trên cả nước có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu như sửa kết quả thật thì rất phiền phức, nói không chừng còn có nguy hiểm bị giáng cấp.
Lục Chinh: “Anh đi tìm cục trưởng Ngô.”
Vân Miểu: “Em đi với anh.”
Lục Chinh nhìn cô một cái.
Vân Miểu cong môi: “Em sợ anh bị mắng, đi chống lưng cho anh. Dù sao em cũng là tổ chuyên gia đặc biệt của các anh.”
Bị mắng thì không đến mức đó, nhưng xử lý thì có lẽ hơi phiền phức.
Bởi vì đang giữa trưa nên mặt trời chói chang. Ra khỏi cửa, Lục Chinh cởi mũ của mình xuống, đội lên đầu Vân Miểu.
Vân Miểu hơi ngạc nhiên nhìn anh: “Lục Chinh, trên mũ của anh có huy hiệu cảnh sát đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Bảo vệ nhân dân ở nơi nguy hiểm hoặc nơi sắp xảy ra nguy hiểm, không vi phạm pháp luật.”
Vân Miểu: “Em đang ở nơi nguy hiểm?”
Lục Chinh nhấn đầu cô: “Hôm nay nắng nóng ba mươi bốn độ, phơi nắng lâu sẽ dễ bị say nắng.”
Vân Miểu: “...”
Mười mấy phút sau, Vân Miểu và Lục Chinh cùng xuất hiện trong phòng làm việc của Ngô Viễn Ba.
Hàng lông mày của Ngô Viễn Ba chuyển động, giọng điệu cũng hơi nôn nóng: “Cái gì? Các cháu nói Lệ Yên không phải tự sát sao?”
Lục Chinh mím môi: “Trước mắt vẫn chưa thể loại bỏ khả năng bị người ta giết hại.”
Ngô Viễn Ba nhấc chân, đi tới đi lui trong văn phòng: “Chuyện này không dễ sửa đổi, các cháu cũng nhìn thấy những tin tức trên mạng rồi đó.”
Lục Chinh: “Không sửa được thì không thể nào tiếp tục điều tra, thứ chúng ta muốn không phải kết quả, mà là chân tướng sự thật.”
Ngô Viễn Ba: “Tên nhóc này, cháu làm vậy là đưa ra đề khó cho chú rồi. Nếu như nói cho người dân biết cô ấy bị người khác giết hại, thì phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, nếu không không biết dư luận trên mạng sẽ diễn biến thành thế nào đâu. Đến lúc đó sẽ rất khó để xử lý ổn thỏa.”
Có rất nhiều thế lực thù địch ở ngoài lãnh thổ thích lấy chuyện này để công kích chính phủ.
Bọn họ ẩn mình trong đống bình luận, truyền bá những thứ bất lợi cho chính phủ một cách không kiêng dè, có người thậm chí còn thuê đội nhóm điều hướng dư luận tẩy não nhân dân, làm không tốt thậm chí còn gây ra bất ổn xã hội lớn.
Vân Miểu: “Trước mắt có thể không công bố ra ngoài, chủ yếu là điều tra, đợi có kết quả rồi thì công bố rõ ràng vụ án sau.”
Lục Chinh bổ sung: “Đây là cách giải quyết tốt nhất.”
Ngô Viễn Ba suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách này có thể thực hiện được: “Được, các cháu điều tra đi.”
Lục Chinh: “Vâng ạ.”
Lục Chinh và Vân Miểu đang định quay người đi ra ngoài, bỗng nhiên Ngô Viễn Ba gọi hai người lại: “Hai cháu… Đang quen nhau à?”
Lục Chinh: “Vâng ạ.”
Ngô Viễn Ba: “Vẫn phải chú ý đến ảnh hưởng một chút, ở nơi công cộng đừng thân thiết quá.”
Lục Chinh: “Cục trưởng Ngô, chi bằng chú nên suy nghĩ phải đi phong bì cưới bao nhiêu thì hơn, bố cháu mặc chung một chiếc quần với chú đến lớn đó.”
Ngô Viễn Ba xua tay với anh: “Được rồi, chú biết rồi, chú chuẩn bị cho cháu, nhanh phá vụ án này cho chú đi.”
Vân Miểu ra khỏi cửa, trừng mắt nhìn Lục Chinh một cái: “Phong bì cưới?”
Lục Chinh: “Dù sao sớm muộn gì ông ấy cũng phải chuẩn bị, để ông ấy có tính toán trong lòng trước đi.”
“...” Mặt dày!
“Đói chưa, thức ăn ở căn tin cục cảnh sát thành phố rất ngon, em muốn đi ăn thử không?”
Vân Miểu: “Cơm ở cục cảnh sát có thể ăn tùy tiện được sao? Nghe dọa người biết mấy.”
Lục Chinh đưa một tấm thẻ cơm vào tay cô: “Không phải ăn tùy tiện, là quẹt thẻ để ăn.”
Vân Miểu cầm tấm thẻ kia nhìn một cái, tấm thẻ màu xanh đã chuyển sang màu trắng bạc bởi vì thời gian đã lâu, góc bên trái có dán ảnh của anh. Đó là ảnh anh chụp khi vừa mới vào trường cảnh sát nhiều năm trước đây, mái tóc húi cua cũng vô cùng tuấn tú, cảm giác trẻ trung.
Trong trí nhớ, lần đầu tiên cô gặp Lục Chinh, chính là dáng vẻ này. Ánh mắt sắc bén như chim ưng, mặc một bộ đồng phục cảnh sát, cả người đều như được ánh sáng vây quanh.
Vân Miểu lắc lư tấm thẻ trong tay nói: “Lục Chinh, thẻ cơm này của anh còn là đồ cổ cơ à?”
Lục Chinh: “Ừ, khá nhiều năm rồi.”
Vân Miểu: “Nếu không phải em đã nhìn thấy dáng vẻ năm hai mươi mấy tuổi của anh, căn bản không ngờ được đây là anh đâu.”
Lục Chinh: “Lại chê anh già?”
Vân Miểu cười: “Đâu có.”
Lục Chinh nắm lấy tay cô một cách rất tự nhiên: “Anh cũng không ngờ được.” Cô bé mặt đầy nỗi sợ hãi trong căn hầm tối đen năm đó, không ngờ giờ đây lại kề vai sát cánh bên cạnh anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Cuộc đời không gặp nhau, hệt như hai vì sao không thể đến bên nhau (*).
(*) Cuộc đời không gặp nhau, hệt như hai vì sao không thể đến bên nhau: Ý nói cuộc đời khi đã chia ly thì không thể thường xuyên gặp nhau, giống hệt như sao Tham ở phía tây và sao Thương ở phía đông, sao lặn sao mọc.
Cuối cùng cô đi ra khỏi bóng đêm, kiên cường lại dũng cảm, hệt như một con bướm phá kén thoát ra, chào đón ánh sáng, vỗ cánh bay lên.
Lục Chinh dừng bước, nghiêng mắt nhìn cô, gió khẽ thổi qua tóc con ở sườn mặt của cô gái, đôi mắt to đen láy như trân châu, giăng đầy ánh sáng kiên định.
Trái tim anh bỗng lướt qua tia dịu dàng lạ thường.
Vân Miểu ngước mắt, vừa hay va vào ánh mắt anh: “Sao anh lại nhìn em như thế?”
Lục Chinh vén một lọn tóc con ở trên má của cô ra sau tai: “Bởi vì em đẹp.”
Vân Miểu bĩu môi: “Hình dung quê mùa quá.”
Lục Chinh nhéo nhẹ lên má cô một cái: “Quê mùa chỗ nào?”
Vân Miểu cười: “Chỗ nào cũng quê mùa.”
Lục Chinh đút tay vào túi, mỉm cười: “Phải phải, chú già rồi, không theo kịp trào lưu của tuổi trẻ mấy người nữa.”
Vân Miểu: “Ừ, đúng là có cách biệt thế hệ.”
Nối liền tòa nhà văn phòng và căn tin là một hành lang dài nửa mở, ven đường đi để đầy hoa đỏ tươi.
Vân Miểu nhanh chóng phát hiện hoa ở chỗ này đều là hoa Thược Dược, đầy đủ các màu, các loại. Đi chưa bao lâu, Vân Miểu nhìn thấy một loại quen thuộc- Giữa cánh hoa màu đỏ tươi có một nhụy hoa màu vàng kim.
Đó là “Kim Đới Vi”.
Cô dừng bước.
Loại hoa đắt đỏ và quý hiếm, không ngờ chỗ này cũng có.
Lục Chinh hỏi: “Sao thế?’
Vân Miểu chỉ bông hoa bên cạnh, ánh mắt Lục Chinh tối lại.
Anh ngồi xổm xuống, lục chậu hoa kia một lát: “Miểu Miểu, có mang khăn giấy không?”
Vân Miểu lấy khăn giấy trong túi xách đưa cho anh.
Lục Chinh gói một ít bùn đất trong chậu hoa lại, cho vào trong túi, rồi đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lúc này, đúng lúc Ngô Viễn Ba cũng đi từ đầu hàng lang dài bên kia tới: “Hai cháu vẫn chưa đi à?”
Vân Miểu: “Đội trưởng Lục nói muốn dẫn cháu đến căn tin ăn cơm, kết quả phát hiện không mang theo thẻ cơm, cứ phải tìm nãy giờ.”
Ngô Viễn Ba cười: “Đi, đi theo chú, quẹt của chú cũng vậy thôi.”
Lục Chinh: “Vẫn nên ra ngoài ăn đi, mời bạn gái ăn cơm, đi căn tin thì nhỏ mọn quá rồi.”
Ngô Viễn Ba: “Cháu nói cũng đúng. Tên nhóc này, cuối cùng cháu cũng thông suốt rồi, trước đây lão Lý còn nói cháu không có tình người nữa đó. Đi đi.”
Lục Chinh gật đầu, nhanh chóng nắm tay Vân Miểu đi vào sảnh thang máy ở phía trước.
Từng ô số màu đỏ nhảy xuống dưới, trong thang máy vô cùng yên tĩnh.
Vân Miểu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, bỗng dưng cô cảm thấy căng thẳng.
“Lục Chinh, hoa này và hoa trước cửa nhà Hàn Vi Quang là cùng một loại…”
“Ừ.”
“Hoa của ông ấy có khi nào được lấy ở đây không?”
“Trở về điều tra xem.”
“Bởi vì khí hậu khu vực khác biệt, cây cối cũng khác biệt, thành phần đất, số lượng vi sinh vật ở mỗi nơi đều có khác biệt theo khu vực, đất giống như dấu vân tay của con người vậy.”
Vân Miểu gật đầu, bỗng dưng trong lòng cô cảm thấy hơi hoảng sợ: “Người đó có ở trong cục cảnh sát thành phố không?”
Lục Chinh kéo tay cô vào lòng bàn tay mình: “Cho dù là ai, em cũng đừng sợ.”
Vân Miểu gật đầu.
Ngô Viễn Ba ăn xong cơm, quay trở về.
Khi đi ngang qua chỗ hai người đứng lúc nãy, ông ta dừng bước trong vô thức.
Ánh mắt rơi vào cây Thược Dược ở một bên- “Hoa nổi tiếng khắp thế giới, hoa mẫu đơn Lạc Dương, hoa Thược Dược Quảng Lăng. Lá đỏ mà thân vàng, hiệu là Kim Đới Vi.”
Hai người nhìn loại hoa này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT