Lục Chinh đi tới: “Có chuyện gì à?”
Vân Miểu xòe lòng bàn tay với anh: “USB của em bị anh lấy đi rồi, trả cho em.”
Lục Chinh nhướng mày.
Cô gái phát hiện sớm thật đấy.
Vốn dĩ anh còn muốn đợi nghỉ lễ mùng một tháng năm rồi trả cho cô, dù sao còn có thể viện lý do để gặp mặt…
Lục Chinh mò túi áo, ngón tay chạm vào USB kim loại kia, đang định lấy ra…
Hà Tư Nghiên đột nhiên ôm một chồng tài liệu đi ra, đứng ở phía xa gọi một tiếng: “Chị Kha!”
Vân Miểu quay đầu chào hỏi cô ấy.
Lục Chinh lại lặng lẽ rút tay về.
Hà Tư Nghiên bước hai ba bước đã tới trước mặt: “Chị Kha, chị ăn cơm chưa?”
Vân Miểu: “Vẫn chưa.”
Hà Tư Nghiên: “Vậy vừa hay, thức ăn hôm nay ở căn tin bọn em rất ngon, lần này em không lừa chị đâu.”
Lục Chinh xen vào cuộc nói chuyện rất đúng lúc: “USB ở văn phòng, ăn xong lấy cho em.”
Thức ăn ở căn tin hôm nay quả thực thịnh soạn hơn bình thường rất nhiều.
Chẳng bao lâu, Lưu Vũ cũng bưng khay đến, bốn người vừa hay ngồi thành một bàn.
Hà Tư Nghiên ăn vài miếng cơm, nhanh chóng khởi động chế độ nhiều chuyện: “Mấy người có biết tại sao thức ăn hôm nay lại ngon vậy không?”
Lưu Vũ bĩu môi: “Còn phải nói à, đầu bếp căn tin chúng ta tâm trạng tốt chứ gì. Ngày mai là mùng một tháng năm, bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi.”
Hà Tư Nghiên trợn mắt với anh ta: “Đồng chí Lưu Vũ, uổng công anh xuất thân là cảnh sát hình sự, không thể suy luận một chút à?”
Lưu Vũ ghét bỏ, hậm hực: “Hà Tư Nghiên, ăn có bữa cơm còn suy với chả luận, cô chê tăng ca chưa đủ à?”
Vân Miểu lại có hứng thú với chủ đề này, cô nâng mắt, nhìn ngó xung quanh, phát hiện chỗ này sạch sẽ hơn lần trước đến nhiều, các ngóc ngách đều được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên mặt bàn chắc là cố ý dùng thuốc khử trùng lau qua, sạch sẽ trắng bóng không có chút dầu mỡ nào, tấm thảm ở lối vào cũng đổi mới.
Lịch khử trùng dán ở trước cửa sổ gọi cơm được điền đến ngày hôm nay, nhưng chắc có ba ngày trong đó không điền, hôm nay mới viết bù vào, dùng chung một cây bút, hơn nữa là bút mới, mực rất đều, dính một chút lên tay người điền bảng biểu.
Cô lại nhìn nhân viên múc rau bên trong, đều đeo khẩu trang, không có ai ngoại lệ, ăn mặc cũng rất chỉnh tề, hơi khác so với lần trước cô thấy.
Vân Miểu thu lại tầm mắt nói: “Hôm nay có phải có lãnh đạo đến thị sát công việc không?”
Hà Tư Nghiên vui vẻ hớn hở: “Ái chà, vẫn là chị Kha lợi hại! Vừa nhìn đã thấy!”
Lục Chinh hỏi: “Lãnh đạo nào?”
Hà Tư Nghiên hơi hạ thấp giọng nói: “Cục trưởng Ngô.”
Lục Chinh gật đầu.
Đội bọn họ thuộc quyền quản lý của cục cảnh sát thành phố, bên cục cảnh sát thành phố thường xuyên đến kiểm tra, nhưng mỗi lần đến đều là phó cục trưởng, số lần Ngô Viễn Ba đích thân đến rất ít, căn tin bọn họ đối đãi nghiêm túc như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Hà Tư Nghiên ăn một miếng cà tím, bỗng nhiên kêu “á á á” mấy tiếng.
Lưu Vũ nhướng mày: “Hà Tư Nghiên, cô ăn phải đinh hay ăn phải miếng chùi nồi à?”
Hà Tư Nghiên trợn mắt nhìn anh ta: “Vì tôi ăn được món cà tím quá ngon nhé! Cà tím hôm nay đúng là cực kỳ đậm vị, còn ngon hơn đầu bếp ở khách sạn nấu nữa. Chẳng trách lúc tôi đi lấy cà tím, chỉ còn lại phần cuối cùng.”
Dường như để chứng minh tính chân thực trong lời nói của mình, Hà Tư Nghiên đặc biệt gắp một miếng cà tím bỏ vào trong chén của Vân Miểu: “Chị Kha, chị ăn thử xem, chắc chắn là ngon.”
Vân Miểu gần như chưa từng ăn cà tím bao giờ…
Nhưng không đợi cô lên tiếng, Lục Chinh đã cầm đũa gắp miếng cà tím kia đi: “Anh ăn thử.”
Lục Chinh ăn xong, nhân tiện đánh giá: “Không tồi.”
Hà Tư Nghiên thấy Vân Miểu chưa ăn được, lại gắp thêm một miếng, nhưng cà tím còn chưa vào trong chén.
Lục Chinh ở bên cạnh bỗng nói: “Từ nhỏ cô ấy đã không thích ăn cà tím.”
Vân Miểu: “...”
Lưu Vũ và Hà Tư Nghiên ngẩn người cùng lúc.
Từ nhỏ đã không thích ăn cà tím. Từ nhỏ… Là nhỏ cỡ nào?
Lượng… tin tức này lớn quá rồi!
Hà Tư Nghiên ngại ngùng gắp cà tím về, tự mình ăn.
Lúc này, điện thoại để trên bàn của Lưu Vũ đột nhiên vang lên, là cảnh sát Hoàng Đại Bình giám sát Trương Tú gọi tới.
Lưu Vũ nhận điện thoại, có hơi hoảng sợ nhìn sang Lục Chinh: “Lão đại! Trương Tú cắt cổ tay tự sát ở nhà bà ta rồi!”
Lục Chinh lập tức buông đũa xuống, xách quần áo ra ngoài.
Hà Tư Nghiên, Lưu Vũ cũng đi theo phía sau.
Lục Chinh chạy tới trước cửa, nhớ ra USB vẫn chưa trả cho cô, lại bước trở về. Ánh mặt trời phía tây buông ánh chiều tà bên chân anh. Vân Miểu thấy anh đi rồi quay lại, hơi ngạc nhiên. Chỉ thấy tay anh đút sâu vào trong túi, rồi nhanh chóng lấy ra, USB màu bạc được anh để bên mép bàn.
“Miểu Miểu, cái này trả cho em.”
Vân Miểu: “Không phải nãy anh nói ở văn phòng à?”
Lục Chinh im lặng vài giây, mỉm cười: “Ừ, vì để dỗ em ở lại ăn cơm, nói dối đó.”
Biểu cảm trên mặt anh quá thản nhiên, Vân Miểu không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhận lại USB kia vào lòng bàn tay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
USB kim loại được giữ trong túi áo của Lục Chinh rất lâu, nhiễm nhiệt độ cơ thể của anh, ấm nóng nằm trong lòng bàn tay cô.
Lục Chinh đã đi rồi, bóng lưng bị ánh hoàng hôn kéo ra rất dài. Vân Miểu đột nhiên đứng dậy: “Em đi chung với các anh.”
Lục Chinh quay đầu, lấy ra một điếu thuốc trong túi, ung dung châm lửa, khuôn mặt anh tuấn của anh có khói thuốc bay lên: “Đừng đi, có máu.”
Vân Miểu: “Vậy em không đi vào, ở trên xe đợi các anh.”
Tay kẹp điếu thuốc của Lục Chinh dừng lại trong giây lát.
Vân Miểu kiên trì truy hỏi: “Không được sao?”
Lục Chinh chậm rãi phun thuốc, cười nói: “Cũng được.”
*
Mười phút sau, xe của đám người Lục Chinh đã tới dưới lầu nhà Trương Tú.
Xe cấp cứu 120 dừng trước cửa tòa nhà, ánh sáng đỏ xanh lấp lóe trong ánh chiều tà, hệt như đôi mắt kỳ lạ mà hung tợn.
Lục Chinh đi thẳng lên lầu năm, còn chưa vào đến trong nhà, một mùi máu tanh nồng nặc ập thẳng vào mặt.
Bác sĩ cấp cứu vừa mới kiểm tra xong, nói với cảnh sát bên cạnh: “Đã xác nhận tử vong rồi, không cần thiết đến bệnh viện nữa.”
Hoàng Đại Bình nghe vậy, mặt đầy u sầu.
“Lão Hoàng.” Lục Chinh đi tới.
Hoàng Đại Bình thấy Lục Chinh, bỗng chốc tìm về chỗ dựa: “Đội trưởng Lục.”
Lục Chinh vỗ một cái trên vai anh ta: “Phát hiện thế nào?”
“Bọn tôi canh chừng Trương Tú mấy ngày rồi, cuộc sống của bà ta vô cùng quy luật, mấy giờ ra cửa, mấy giờ giặt đồ, mấy giờ nấu ăn, mấy giờ xuống lầu đi dạo, giống hệt như đồng hồ vậy. Nhưng hôm nay rất khác thường. Người của bọn tôi đến gõ cửa, bên trong mãi không có phản ứng, còn ngửi thấy một mùi máu tanh…”
“Ai mở cửa thế?”
“Ban quản lý.”
Lục Chinh đi một vòng, tất cả phòng trong nhà Trương Tú đều lắp đặt cửa sổ chống trộm bằng kim loại, ban công cũng thế.
“Lúc mấy cậu đi vào, cửa được khóa từ bên trong không?”
Hoàng Đại Bình: “Khóa rồi, tốn rất nhiều sức mới mở ra được.”
Cho nên, không thể nào có người đi vào từ bên ngoài.
Sàn nhà vốn dĩ sáng bóng, có thêm rất nhiều dấu chân màu xám.
Lục Chinh hỏi: “Lúc mấy cậu đi vào, sàn nhà sạch sẽ không?”
Hoàng Đại Bình: “Sạch, vô cùng sạch, như tấm gương vậy. Chỉ là máu chảy khắp nơi.”
Lục Chinh gật đầu, những dấu chân này đều mới để lại, trước lúc đó không có người thứ hai đi vào.
Trên sofa ở phòng khách có lượng máu lớn, ướt đẫm một mảng, trên thành ghế sofa toàn là vết máu bắn ra, dao cắt trái cây dính máu bị ném trên bàn, bên trên có một bức di thư, dùng búa đè lại, ngăn nắp gọn gàng.
Đây chắc là nơi bà ta tiến hành cắt cổ tay.
Trên đất có máu nhỏ rõ ràng, từ phòng khách kéo dài đến cửa phòng tắm.
Lục Chinh đi vào, trong nhà vệ sinh toàn là nước, không gian trong này chật hẹp, mùi máu tanh nặng hơn bên ngoài nhiều.
Trương Tú đã được người ta vớt ra khỏi bồn tắm, mái tóc được chải rất gọn gàng, môi có tô son đỏ tươi, khuôn mặt trang điểm tinh tế, quần áo mặc trên người cũng rất chỉnh tề, chỉ là quần áo bị ngâm trong nước máu, nhuộm màu rồi.
Trước khi chết bà ta đã ăn diện cho bản thân, giống như đặc biệt chào đón cái chết vậy.
Lục Chinh kiểm tra cổ, tay và chân của bà ta, bên trên đều rất sạch sẽ, không có dấu vết bị người ta siết.
Nước ở trong bồn tắm bên cạnh bị máu nhuộm đỏ thắm, vẫn chưa thoát nước đi. Lục Chinh cho tay vào trong thử nhiệt độ của nước, hơi ấm vẫn còn, thời gian chưa lâu.
Trương Tú từ sofa di chuyển đến chỗ này, có khả năng là vì giữa chừng mất máu quá nhiều, cơ thể quá lạnh, cuối cùng mới lựa chọn ngâm mình trong bồn tắm để sưởi ấm.
Nguyên nhân tử vong trên cơ bản có thể xác định là tự sát.
Lục Chinh: “Liên lạc với con gái bà ta chưa?”
Hoàng Đại Bình: “Đã liên lạc rồi, cô bé học đại học ở thành phố P, đang trên đường về nhà.”
Lục Chinh: “Trước khi Trương Tú tự sát, có gọi điện cho con gái không?”
Hoàng Đại Bình: “Không có, trong điện thoại, con gái bà ta không hề có chút chuẩn bị nào. Haizz, trong mấy ngày, bố mẹ lần lượt qua đời, cô gái này cũng đáng thương thật đấy.”
Lục Chinh gật đầu, nhưng trong đầu lại lướt qua khuôn mặt của Vân Miểu, còn cả đôi mắt đầy sự sợ hãi kia.
Lục Chinh quay trở lại phòng khách, đeo găng tay, khom người, cầm bức di thư Trương Tú để trên bàn.
Sau khi đọc kỹ, Lục Chinh cảm thấy đây không giống một bức di thư, nó giống một bức thư nhận tội hơn. Anh đối chiếu với cuốn sổ Trương Tủ để trên bàn, chữ viết giống nhau.
Trong di thư, Trương Tú không hề nhắc gì đến đứa con gái duy nhất, nhưng khai báo tường tận quá trình bản thân dụ dỗ Trần Bằng giết hại Trần Hồng Sinh như thế nào. Bà ta cũng không viết tại sao muốn giết Trần Hồng Sinh, chỉ nói cái búa trên bàn chính là hung khí Trần Bằng giết hại Trần Hồng Sinh.
Lục Chinh bảo Lưu Vũ cho cái búa vào trong túi nhựa, mang về hóa nghiệm.
Lưu Vũ: “Lão đại, Trương Tú sợ tội tự sát sao?”
Lục Chinh: “Dựa vào tình hình trước mắt thì đúng là như vậy, để an toàn vẫn nên bảo bộ phận kỹ thuật đến một chuyến đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ: “Được.”
Lục Chinh nhìn xung quanh, vẫn có chút không hiểu được. Anh nhìn Hoàng Đại Bình hỏi: “Sáng nay Trương Tú ra ngoài mua rau không?”
“Mua rồi, ở ngay siêu thị dưới lầu.”
Lục Chinh đi vào nhà bếp nhìn một vòng, trong thùng rác tìm được hóa đơn mua đồ kia.
Sáng sớm Trương Tú mua rau, thịt, còn có không ít gia vị.
Anh kiểm tra hộp gia vị của bà ta, dầu muối tương giấm đều đủ lượng sử dụng cho hôm nay.
Rau và thịt đều có thể ăn hết trong hôm nay, chỉ mỗi hành vi tích gia vị là rất kỳ lạ.
Một người thật lòng muốn chết, tại sao còn phải chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai?
*
Vân Miểu đợi trong xe rất lâu, Lục Chinh mới đi xuống.
Trời đã tối mịt, xe cấp cứu nhấp nháy đèn kia đã lái đi, trên đường rất trống trải, gió đêm thổi hơi lạnh.
Lục Chinh cởi áo khoác dính mùi máu tanh trên người xuống, cởi cúc áo, rửa sạch tay ở hồ nước bên cạnh. Khi xác định mùi trên người mình đã nhạt bớt, anh mới mở cửa vào. .
truyện tiên hiệp hayĐèn màu cam trong xe vừa sáng lên, gò má mềm mại của Vân Miểu đã xuất hiện trong tầm mắt, xinh đẹp mà đáng yêu, ít nhiều cho anh chút an ủi.
Vân Miểu thấy anh vào, lập tức hỏi: “Thế nào? Em thấy xe cứu thương không có người, Trương Tú chết rồi?”
Lục Chinh: “Ừ, trước mắt nghi ngờ là sợ tội tự sát.”
“Sợ tội tự sát?” Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Bà ta trăm phương ngàn kế để người ta giết người thay mình, lại cẩn thận xóa sạch dấu vết của bản thân, chắc chắn là vô cùng sợ chết, bằng không bà ta đã không cần phải vòng vo như vậy rồi.”
“Ừ.” Lục Chinh xoay chìa khóa, hạ cửa sổ xe xuống, châm điếu thuốc: “Nhưng trong di thư của bà ta viết như vậy.”
Trong điện thoại Lục Chinh có tấm ảnh chụp bức di thư kia, anh đưa cho cô: “Em xem đi.”
Vân Miểu xem xong, chau mày: “Anh cảm thấy hợp lý không?”
Giọng điệu Lục Chinh rất bình thản: “Không hợp lý.”
Hơn nữa, điểm không hợp lý quá nhiều.
Đến hiện giờ, phía cảnh sát vẫn chưa tìm được manh mối bà ta chủ động gây án, cũng không phát hiện bất cứ ai chủ động lộ mặt để bà ta phát hiện, cho dù là sợ tội tự sát thật thì cũng không cần vội như vậy.
Sáng nay, bà ta mong ngóng buổi tối đến, nhưng buổi tối bà ta bỗng lựa chọn tự sát.
Rốt cuộc chính giữa xảy ra chuyện gì?
Vân Miểu đột nhiên hỏi: “Bà ta sợ tội tự sát, có phải vụ án của Trần Hồng Sinh kết án rồi không?”
Lục Chinh búng tàn thuốc: “Vẫn chưa kết án được.”
Vân Miểu: “Tại sao?”
Đèn trong xe tự động tắt, chỉ còn lại đốm lửa của điếu thuốc trong tay anh tản ra màu đỏ, giọng nói anh hơi trầm thấp: “Vẫn còn một hung thủ.”
Vân Miểu ngạc nhiên: “Vẫn còn?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Trong những tội mà Trương Tú thừa nhận không hề có nội dung dùng dây thừng siết cổ giết chết Trần Hồng Sinh.
Vậy thì hung thủ thật sự nhất định là người khác.
Lục Chinh nhanh chóng khởi động xe, lái lên đường lớn, đèn đường chiếu vào trong xe như nước chảy.
Vân Miểu thở dài: “Em vốn tưởng rằng đây là một vụ án giết người vì tình, không ngờ lại phức tạp đến vậy.”
Lục Chinh: “Ngày mai anh sẽ đến thư viện lưu trữ hồ sơ điều tra hồ sơ năm đó, em muốn đi cùng không?” Khi nói đến đây, anh dừng lại một lát: “Có thể sẽ có chút manh mối của rắn đỏ.”
“Ngày mai mấy giờ?” Vân Miểu quay sang hỏi.
“Ba giờ chiều, anh đến sở đón em.”
Vân Miểu: “Được.”
Lục Chinh đưa Vân Miểu đến trước cửa nhà như cũ, người máy Vân Chinh từ bên trong thò đầu ra, dáng vẻ đáng yêu.
Vân Miểu muốn đóng cửa, đột nhiên bị bốn ngón tay của Lục Chinh chặn lại: “Miểu Miểu, anh hơi khát, có thể vào uống ly nước không?”
Vân Miểu: “...”
Lục Chinh: “Không tiện thì thôi.”
Vân Miểu đi vào trong, nhường một bước: “Tiện.”
Người máy Vân Chinh lấy một đôi dép lê khi Lục Chinh vào cửa.
Đó là đôi dép Vân Miểu thường mang, đầu dép có đôi tai mèo nhọn, khá đáng yêu.
Lục Chinh không hề ghét bỏ, anh cởi giày ra, mang dép vào.
Tầm mắt của Vân Miểu dừng lại ở chân anh trong giây lát, rất nhanh đã rời đi. Cô không hiểu những chuyện bây giờ Lục Chinh làm có ý nghĩa gì.
Lục Chinh vào nhà, quan sát một vòng, nhà cô gái không lớn nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, khắp nơi đều tỏa ra cảm giác công nghệ.
Vân Miểu rót nước trong nhà bếp, Lục Chinh khom lưng trêu chọc người máy trước mặt.
“Nhóc con, con tên Vân Chinh?”
“Đúng ạ.”
Lục Chinh cười: “Lần này sao không gọi bố rồi?”
Dây cảm ứng trên đầu Vân Chinh lắc lư: “Chủ nhân nói anh sẽ xấu hổ.”
Lục Chinh sờ đầu người máy: “Bố không xấu hổ, ngoan, gọi bố đi.”
Vân Chinh: “Anh lừa người.”
Lục Chinh bật cười: “Bố không có lừa con, người xấu hổ là chủ nhân của con.”
Vân Miểu bưng nước đi ra, vô tình nghe thấy câu nói này, ngón tay cầm ly nước lắc lư, giọt nước lấp lánh đổ ra.
Lục Chinh thấy vậy thì nở nụ cười: “Miểu Miểu, căng thẳng vậy à?”