Căn phòng rất yên tĩnh, Vân Miểu đi tới phía trước máy ảnh kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhẫn tâm mở nó ra, ắt hẳn nội dung bên trong càng khiến người ta không dám nhìn hơn, cô rút thẻ SD rồi đi ra ngoài.

Lúc này Tôn Tuấn Đào đã bình tĩnh lại, ông ta mỉm cười trên khuôn mặt xấu xí kia: “Là cô ta chủ động tìm đến tôi.”

Ánh mắt của Vân Miểu lạnh lẽo: “Cô ấy mới mười bảy tuổi.”

Tôn Tuấn Đào: “Cảnh sát à, cô gái mười bảy tuổi tự nguyện, không phạm pháp nhé.”

Lưu Vũ hận không thể một cú đá chết ông ta, pháp luật quy định hành vi xâm hại tình dục trẻ em dưới mười bốn tuổi cho dù có tự nguyện hay không đều là cưỡng hiếp, nhưng nếu tự nguyện khi tròn mười bốn tuổi thì không cách nào trực tiếp phán quyết là cưỡng hiếp hoặc dâm ô, cần phải tiến hành những bước lấy chứng cứ khác.

Lúc còn sống, Nguyễn Nhuyễn không báo án, cũng không lấy bằng chứng kịp thời, rất khó định tội Tôn Tuấn Đào.

Chứng cứ hiện có chỉ có thể chứng minh tác phong của Tôn Tuấn Đào có vấn đề, cùng lắm là lên án về mặt đạo đức.

Lưu Vũ: “Cưỡng ép người ta chụp ảnh khỏa thân cũng phạm tội.”

Tôn Tuấn Đào cười đắc ý: “Cảnh sát, tôi nói lại lần nữa, tôi không ép cô ta chụp ảnh, đều là tự cô ta thích, chủ động đến xin tôi chụp.”

Nguyễn Nhuyễn đã chết, người chết không thể làm chứng, chuyện xấu gì Tôn Tuấn Đào cũng có thể đổ hết lên người cô ấy.

Vân Miểu muốn xông lên đánh ông ta nhưng bị Lục Chinh ở bên cạnh giữ vai lại. Vân Miểu ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen kia của anh.

Tôn Tuấn Đào: “Cảnh sát, bây giờ có thể thả tôi đi rồi chứ?”

Vân Miểu: “Không được!”

Lục Chinh: “Được.”

Lưu Vũ nhìn Lục Chinh rồi lại nhìn Vân Miểu, không biết tình hình trước mắt này nên nghe lời ai.

Anh ta liếm môi và nói: “Lão đại, chị dâu, một núi không thể có hai hổ, hay là hai người thương lượng với nhau trước xem ai làm chủ đi?”

Lục Chinh nhìn Vân Miểu, trong mắt cô gái đầy vẻ kiên định, chưa tới một giây anh đã thỏa hiệp rồi: “Nghe đội trưởng Kha đi.”

Vân Miểu hơi khó tin nhìn về phía anh.

Không có chứng cứ mà dẫn người về là không hợp quy định, không ngờ Lục Chinh lại đồng ý nhanh như vậy.

Lục Chinh đút tay vào túi, nhìn Tôn Tuấn Đào nói: “Nguyên nhân tử vong của Nguyễn Nhuyễn có điểm đáng ngờ, cần phải đưa anh đến đồn cảnh sát phối hợp lấy lời khai.”

Câu nói này của Lục Chinh rất chặt chẽ, Tôn Tuấn Đào cũng không cách nào phản bác.

Lục Chinh nói xong thì nhìn sang Vân Miểu: “Đội trưởng Kha, bây giờ nghe em sắp xếp.”

Vân Miểu lập tức tiến hành sắp xếp nhân lực.

Lưu Vũ dẫn người đi tìm chìa khóa, Hà Tư Nghiên đi nói chuyện với bố mẹ của Nguyễn Nhuyễn, cô và Lục Chinh tiến hành điều tra tiếp.

Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn nghe lời Tôn Tuấn Đào đi gặp ông ta, chắc chắn là có nguyên nhân.

Vân Miểu kiểm tra điện thoại của Nguyễn Nhuyễn, lịch sử trò chuyện giữa cô ấy và Tôn Tuấn Đào trống rỗng, nhưng hộp thoại của Tôn Tuấn Đào và cô ấy ở gần trên đầu, có thể thấy lịch sử trò chuyện mới được xóa gần đây.

Thời gian này, nhà mạng đã tan làm hết rồi, ngày mai mới có thể đi khôi phục lại.

Mười một giờ rưỡi tối, bên phía Lưu Vũ có tin tức, đã tìm được chìa khóa rồi.

Bộ phận kỹ thuật thức xuyên đêm tiến hành đối chiếu, trên chìa khóa có dấu vân tay của Tôn Tuấn Đào.

Cửa lên sân thượng là Tôn Tuấn Đào mở, chuyện xấu mà ông ta làm không chỉ mỗi việc hiếp dâm này.

Ba giờ sáng, trong tổ trọng án vẫn đèn đuốc sáng chưng.

Lục Chinh xoa đầu cô: “Miểu Miểu, về nhà nghỉ ngơi một lúc.”

Vân Miểu: “Được.”

Trên đường phố yên ắng, xe đi xuyên qua đèn đường màu cam, bóng hình loang lổ chiếu xuống mặt Vân Miểu.

Lục Chinh cảm nhận được rõ ràng cô gái có tâm sự.

Lục Chinh: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Vân Miểu: “Tôn Tuấn Đào dẫn dụ Nguyễn Nhuyễn tự sát, nghiêm trọng nhất sẽ phạt bao nhiêu năm tù?” Khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay kia của Nguyễn Nhuyễn luôn quẩn quanh trong đầu cô.

“Nếu ông ta có hành vi, tính chất cố ý theo đuổi cái chết của nạn nhân, đồng thời tạo thành nguyên nhân cô ấy tự sát đều xếp vào tội cố ý giết người.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu đỡ trán thở dài: “Đúng như bọn họ nói, địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.”

Lục Chinh nắm một bàn tay của cô: “Miểu Miểu, đừng sợ, bây giờ em cũng là người bắt ma rồi.”

Vân Miểu liếc mắt nhìn góc mặt nghiêng cứng rắn của anh, rồi nuốt nước bọt một cách rất nhẹ: “Ừ.”

Hiện giờ bọn họ đã kề vai sát cánh thật sự rồi.

Lục Chinh xoa đầu cô: “Miểu Miểu, anh sẽ bên cạnh em cho đến khoảnh khắc cuối cùng. Đêm dài đằng đẵng, rồi mặt trời cũng sẽ ló dạng thôi.”

Lòng Vân Miểu bỗng có một cảm giác yên bình, cho dù mặt hướng vào trong bóng đêm, nhưng bên cạnh cô vẫn có một tia sáng.

Một lúc sau, bỗng nhiên cô nhớ ra một chuyện: “Lục Chinh, có phải mã số cảnh sát của em nên trả lại cho anh rồi không?”

Lục Chinh xoa đầu cô: “Không cần, đợi anh xin một cái mới là được.”

Vân Miểu: “Nhưng em muốn trả lại nó cho anh, em xin một cái khác.”

Lục Chinh vân vê ngón tay cô, cười: “Còn suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt này à?”

Vân Miểu ngồi dậy, nói vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên, đây là ký hiệu của anh, ký hiệu độc nhất vô nhị, anh về rồi thì nên trả lại cho anh.”

Lục Chinh: “Được thì cũng được, nhưng có lẽ sẽ phiền phức hơn.”

Vân Miểu ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Phiền phức cũng không sao, nó còn được khắc trên nhẫn của em nữa đó, phải ở bên em một đời một kiếp.”

Lục Chinh nghe thấy, trái tim nóng lên.

Một đời một kiếp, những con chữ tươi đẹp và nồng nhiệt biết bao.

Lục Chinh giảm tốc độ lái xe, mở máy sưởi, cô gái ở ghế lái phụ rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Gió thu thổi xào xạc bên ngoài cửa sổ, lá cây lần lượt rơi xuống mãi không ngừng.

Xe lái vào khu dân cư, rồi dừng lại. Lục Chinh đi vòng sang bên kia, mở cửa ghế lái phụ.

Vân Miểu đã tỉnh dậy lúc anh mở cửa, đôi mắt hạnh mọng nước nhìn anh chằm chằm.

Gió ấm thổi lên má cô, tạo nên màu đỏ ửng hệt như trái đào. Lục Chinh khom người vào trong, hơi thở của cả hai gần trong gang tấc, vô cùng ấm áp.

Vân Miểu nhìn vào đôi mắt đen của anh: “Lục Chinh, em tự đi được.”

Lục Chinh: “Hôm nay anh mới nói với em phải tận dụng triệt để mà.”

Vân Miểu cầm lấy góc áo sơ mi của anh: “Nhưng sau này còn rất nhiều thời gian, đâu thể cứ để anh bế mãi.”

Động tác tay của Lục Chinh dừng lại: “Tại sao không thể?”

Cánh tay trắng trẻo của Vân Miểu vòng qua cổ Lục Chinh: “Suốt ngày ôm, anh không chán à?”

Lục Chinh hôn một cái lên cánh môi của cô: “Nói chung bây giờ chưa chán.”

Vân Miểu: “Chắc chắn sau này sẽ chán, người ta đều nói làm vợ chồng lâu rồi chính là tay trái nắm tay phải.”

Lục Chinh đã ôm ngang cô ra khỏi cô, rồi đóng sầm cửa xe phía sau lại: “Vậy thì để sau này nói.”

Vân Miểu hôn lên má anh: “Làm sao đây, đội trưởng Lục, em cảm thấy rất nhiều năm em cũng không thấy chán.”

Lục Chinh mỉm cười: “Vậy thì cứ ôm mãi, dù sao em không nặng.”

Từng ngọn đèn trong lối đi sáng lên, điện thoại Vân Miểu hết pin, không thể bảo Vân Chinh mở cửa được. Lục Chinh bỏ cô xuống, lấy chìa khóa mở cửa.

Đèn trên đỉnh đầu tắt ngúm, Lục Chinh ho một cái, trong lối đi lại sáng lên. Cảm giác ánh sáng và bóng đêm đan xen đó, bỗng dưng kéo ra rất nhiều ký ức.

Vân Miểu nghĩ đến chuyện của Lục Diễn, từ lúc gặp lại đến giờ, hai người họ đều dè dặt duy trì sự ăn ý, không ai chủ động nhắc đến chuyện này.

Nhưng đó là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì bọn họ cũng phải đối mặt.

Vân Miểu ôm lấy hông anh từ phía sau: “Lục Chinh, em có một số lời muốn nói với anh…”

Lục Chinh vỗ về mu bàn tay của cô: “Muộn rồi, về nhà rồi nói.”

Vân Miểu: “Không được, sau khi về nhà em sẽ không muốn nói nữa, hơn nữa qua ngày hôm nay em cũng sẽ không nhắc đến nữa.”

Lục Chinh: “Em muốn nói cái gì?”

Vân Miểu: “Chuyện về bố của anh.”

Ánh mắt Lục Chinh tối sầm: “Ừ.”

Vân Miểu vùi đầu vào lưng anh: “Lục Diễn, ông ta đã chịu sự trừng phạt của pháp luật, em đã an táng ông ta ở phần mộ ban đầu của ông ta. Em vẫn không cách nào tha thứ cho ông ta thay bố mẹ mình, nhưng em biết em yêu anh, rất yêu anh…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh nghe vậy, quay người ôm cô vào lòng: “Miểu Miểu, em có thể tiếp tục căm hận ông ta, những tổn thương mà ông ta gây ra cho em, anh sẽ dùng phần đời còn lại để bù đắp…”

“Không, Lục Chinh, điều em muốn nói không phải chuyện này.” Vân Miểu cắt ngang lời anh: “Những tổn thương mà ông ta gây ra cho em, thực ra anh đã chính tay bù đắp hết rồi. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta bình đẳng với nhau, anh không nợ em, cũng không cần bù đắp gì cả. Em yêu anh, chỉ vì anh là anh, mà anh yêu em, cũng vì em là em.”

Mặc dù cô nói chuyện hơi rối rắm, nhưng Lục Chinh nghe hiểu được.

Miểu Miểu của anh suy nghĩ quá thấu đáo rồi.

Cổ họng Lục Chinh chuyển động, giọng nói hơi nhỏ: “Được.”

Vân Miểu: “Vậy mở cửa đi, Lục Chinh, chúng ta về nhà.”

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Miểu và Lục Chinh lái xe thẳng đến chỗ nhà mạng.

Sau khi lịch sử trò chuyện đã bị xóa của Nguyễn Nhuyễn được khôi phục, không còn gì nghi ngờ nữa, bộ mặt xấu xí của Tôn Tuấn Đào đã lộ diện.

Mỗi tối thứ sáu, ông ta đều sẽ gửi tin nhắn trước cho Nguyễn Nhuyễn hẹn thứ bảy gặp mặt. Thậm chí, ông ta còn yêu cầu cô ấy mặc quần áo gì qua đó.

Nguyễn Nhuyễn nói có việc không đi được, Tôn Tuấn Đào sẽ gửi cho cô ấy một tấm ảnh khỏa thân.

“Nhuyễn Nhuyễn, đến gặp thầy, hay là để người khác nhìn thấy những tấm ảnh này.”

“Hay là gửi nó cho bố mẹ em nhé?”

“Thầy còn có video.”

“Em ngoan ngoãn tới đây, những thứ này thầy sẽ xóa hết.”

Cuối cùng Nguyễn Nhuyễn đều khuất phục trước sự bức ép và dỗ dành của ông ta, ngoan ngoãn đi tới nơi.

Một cô gái mười bảy tuổi, trước đó chỉ có sự ngây thơ và trong sáng hệt như một tờ giấy trắng.

Nhưng kể từ ngày hôm ấy, mọi thứ đã thay đổi.

Cô ấy hoàn toàn bị Tôn Tuấn Đào kiểm soát, thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có chút sức lực nào, như côn trùng nhỏ rơi vào mạng nhện, giãy giụa, sợ hãi, lại bị dính chặt không thể thoát.

Vân Miểu cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Sau khi con người không còn ràng buộc, nhân tính có thể độc ác đến nhường nào.

Hôm qua, có người gửi tin nhắn cho cô ấy: “Nguyễn Nhuyễn, đi báo cảnh sát đi, tớ sẽ làm chứng cho cậu, cậu mãi mãi là đóa hoa ngọc lan trong trắng dưới ánh trăng.”

Nguyễn Nhuyễn không trả lời cậu ấy.

Nhưng cô ấy đã nghĩ kỹ, muốn thông qua việc báo cảnh sát để kết thúc mọi thứ. Cô ấy gửi tin nhắn cho Tôn Tuấn Đào nói cô ấy sẽ không đi gặp ông ta nữa, đồng thời nói rõ với ông ta rằng bản thân muốn báo cảnh sát.

Tôn Tuấn Đào nổi giận, trực tiếp gọi điện thoại cho bố mẹ của Nguyễn Nhuyễn, rồi gửi ghi âm cuộc gọi cho cô ấy.

Bố mẹ của Nguyễn Nhuyễn đều nói chuyện nịnh nọt ông ta trong điện thoại.

Nguyễn Nhuyễn biết đó là lời cảnh cáo vô hình, cảnh cáo cô ấy tự sắp xếp cho ổn thỏa. Lúc trưa, Tôn Tuấn Đào gửi tin nhắn cho cô ấy, nói bản thân sắp nặc danh gửi ảnh cho bố mẹ của cô ấy, bảo cô ấy trốn hết tất cả mọi người đến tìm mình.

Thế là có cảnh cô gái nhìn trái ngó phải ở hành lang dài.

Nguyễn Nhuyễn tuyệt vọng hỏi ông ta: “Phải làm sao ông mới chịu buông tha cho tôi?”

Tôn Tuấn Đào: “Lên sân thượng, nhảy xuống dưới, chết đi. Thầy đoán em không dám, thầy đã mở cửa cho em rồi.”

Cuối cùng cô ấy vẫn làm theo tâm nguyện của ma quỷ, trúng bẫy của ông ta.

Vân Miểu thở dài, cô bỗng cảm thấy đè nén.

Cô ấy đã dũng cảm bước một bước lớn, chỉ thiếu một bước nữa là thành công rồi.

Cuối cùng bọn họ dựa vào tội cố ý giết người, chính thức bắt giữ Tôn Tuấn Đào.

Chỉ là cô gái tên Nguyễn Nhuyễn kia không còn tỉnh dậy nữa.

Từ đó về sau, mỗi thứ sáu, Vân Miểu và Lục Chinh đều sẽ đến các trường dạy một tiết học an toàn.

Cô dạy họ phòng tránh nguy hiểm như thế nào, cũng nói cho họ biết, sau khi xảy ra chuyện, dũng cảm báo cảnh sát, đừng sợ hãi.

Bóng đêm sẽ càng dày đặc vì sợ hãi, ánh sáng chỉ có dùng cảm mới có thể đến nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play