Từ ngày anh biến mất, đã không còn ai gọi cô như thế nữa. Nước mắt Vân Miểu cũng lăn xuống theo. Nước mắt của hai người hòa quyện vào nhau, mặt mũi ướt đẫm.
“Miểu Miểu, anh nhớ ra mọi chuyện rồi.” Anh nói.
“Lục Chinh, em nhớ anh.” Đây là lần thứ hai cô nói nhớ anh từ khi gặp lại đến giờ.
“Anh biết.” Anh nhỏ nhẹ trả lời cô, trong mắt là ánh sáng dịu dàng.
Vân Miểu kiễng chân, vòng lấy cổ anh, cô muốn hôn anh nhưng khoảng cách chiều cao giữa hai người quá lớn.
Lục Chinh đỡ chân cô rồi bế cô lên, Vân Miểu vòng chân qua hông anh. Anh ôm như vậy khiến cô đã cao hơn anh một đoạn rồi.
Vân Miểu cụp mắt, hôn lên lông mày, lên mắt, lên sống mũi của anh, cuối cùng ngậm lấy môi anh.
Hàm răng của cô gái lướt qua cánh môi, một mùi gỉ sắt rõ rệt xuất hiện trong miệng.
“Lục Chinh, em muốn ăn sạch anh, nhưng vậy thì anh sẽ không thể chạy được nữa.” Cô nói.
Anh cũng không trốn tránh, anh thè lưỡi, liếm hàm răng kia của cô: “Được.”
Mùi gỉ sắt di chuyển giữa răng và môi, cô hôn anh, anh cũng nhiệt tình đáp lại…
Lục Chinh ôm cô đi vào bên trong, đặt lên chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ.
Buổi tối ở khu vực có tuyết rất tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, bỗng dưng mang đến cho người ta cảm giác không chân thực, giống như rơi vào trong giấc mơ.
Vân Miểu cởi cúc áo trên áo anh, cho đến khi ngón tay chạm vào làn da ấm nóng của anh, cô đặt nụ hôn nồng cháy lên đó: “Lục Chinh, em muốn anh.”
Cô cảm nhận được sự căng cứng của anh, nói tiếp: “Lần này đến lượt anh chủ động rồi.”
Trong bóng đêm, anh cười rất nhẹ: “Được.”
Nụ hôn của anh đặt lên vết thương cũ trên vai của cô…
Máy sưởi trong phòng vẫn chưa nóng hoàn toàn, hai người dựa vào nhiệt độ cơ thể của đối phương là cách an ủi duy nhất trong đêm giá rét.
Giọng nói của Vân Miểu mềm mại, ngập nước, giọng điệu nhuốm vài phần không chắc chắn: “Lục Chinh, rốt cuộc anh là chân thực, hay do em nằm mơ?’
Anh khom người xuống, hôn lên tai cô, quấn lấy ngón tay cô: “Miểu Miểu, bây giờ chân thực rồi chứ?”
Màn đêm phóng đại các loại cảm giác.
Nhiệt độ nóng lên, hơi nóng cuồn cuộn.
Anh tồn tại ở mỗi góc của linh hồn cô.
Rất lâu sau, trong phòng yên tĩnh lại, Lục Chinh đứng dậy, Vân Miểu căng thẳng nắm lấy tay anh: “Anh đi đâu?”
Lục Chinh ghé người xuống, hôn lên mắt cô: “Anh quay lại ngay.”
Trong màn đêm vang lên âm thanh xì xào, Lục Chinh đi rồi quay lại.
“Miểu Miểu…” Anh gọi cô rất nhỏ nhẹ.
“Hả?” Vân Miểu.
“Miểu Miểu, chúng ta đến thắp đèn đi.”
Trong lúc nói chuyện, anh quẹt que diêm trong tay, ánh lửa màu cam chiếu sáng đôi mắt anh và đường nét vô cùng quen thuộc của anh, trái tim Vân Miểu thắt lại, vô số sự cảm động tuôn ra.
Que diêm cháy rất nhanh, anh lại lấy ra một que diêm, đưa hộp diêm kia vào tay cô, rồi nắm lấy tay cô: “Chúng ta thắp cùng nhau.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu: “Được.”
Que diêm nhẹ nhàng ma sát với hộp diêm, ánh sáng màu cam kia sáng lấp lánh ở ngón tay của hai người. Lục Chinh lấy đèn dầu ở một bên tay khác lại gần.
Ánh sáng màu cam dần dần sáng lên từ bên trong cây đèn, hương trà sữa thoang thoảng tỏa ra. Ngọn nến màu cam đung đưa trong mắt anh, sáng như vì sao.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, trong sách Kinh có nói, đèn dầu có thể biến thế gian trở thành bó đuốc, để ngọn lửa trí tuệ mãi mãi không bị ngăn cản, trái tim trí tuệ mãi không bị dập tắt, không bao giờ mờ mịt trước bóng đêm, hy vọng những thứ này đều gửi tới cho em.”
Vân Miểu ôm lấy anh, nghẹn ngào: “Lục Chinh, bóng đêm của em đã được anh thắp sáng từ lâu rồi.”
*
Ngày hôm sau, lại là một ngày trời trong xanh.
Mặt trời trên cao nguyên nóng bức mà chói mắt, rèm cửa sổ trong nhà căn bản không thể che được ánh sáng chói mắt đó.
Vân Miểu mở mắt, thức dậy, Lục Chinh vẫn còn ở đó, cô dựa sát vào lòng anh.
Lục Chinh cũng nhanh chóng tỉnh dậy, hai người nhìn nhau cười.
Vân Miểu: “Hôm nay là lễ Giáng Thần, chúng ta phải dậy sớm.”
Lục Chinh cười: “Được.”
Trước kia Vân Miểu không hề mê tín, nhưng hôm nay lại trở thành tín đồ thành kính, không vì điều gì khác, mà chỉ vì thần linh che chở cho Lục Chinh của cô, cô muốn đi đến cảm ơn.
Từ nơi của bọn họ đi tới chùa Đại Chiêu có hơi xa, hai người không lái xe mà đi bộ gần ba tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Hôm nay ở đây đông nghịt các tín đồ từ khắp nơi tới, trên con phố Barkhor chen chen chúc chúc, trước mỗi một lò xông hơi đều chật kín người, mùi khói xông quẩn quanh chóp mũi, bầu trời ở phía xa trong xanh như tấm gương, có một ảo giác như được siêu thoát khỏi phàm trần.
Khi hai người đi ra khỏi đó, có người gọi Lục Chinh lại: “Nam Gia!”
Hai người quay đầu, trông thấy người tới là tài xế lái xe xúc tuyết ngày hôm qua.
Người đàn ông nở nụ cười trên mặt, anh ta nhìn Lục Chinh, rồi lại nhìn Vân Miểu: “Không ngờ lại gặp được hai người ở chỗ này.”
Vân Miểu: “Vợ anh thế nào rồi?”
“Sinh rồi, mẹ con bình an, tôi đến đây để cảm ơn Phật Tổ.”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta rất thành khẩn, Vân Miểu bị sự thành khẩn đó làm rung động. Trên thế giới này không phải nơi nào cũng tối tăm, vẫn còn có rất nhiều nơi tươi đẹp.
Người đàn ông lấy ra một vòng tay làm bằng đá ngọc lam ở trong ngực, đưa cho Vân Miểu: “Vợ tôi bảo tôi đưa cái này cho cô, đúng lúc gặp được hai người ở đây, hôm qua thật sự rất cảm ơn cô.”
Vân Miểu còn chưa kịp cảm ơn anh ta, người đàn ông vạm vỡ đã xoay người, chen vào trong đám đông.
Khói bốc lên xung quanh, Vân Miểu cụp mắt nhìn chiếc vòng trong tay, mỉm cười: “Anh ấy chạy nhanh quá, em còn muốn xem em bé trông như thế nào.”
Lục Chinh cầm tay cô: “Miểu Miểu, em mặc váy cưới đến Tây Tạng làm gì thế?”
Vân Miểu cúi đầu, hàng lông mi không kìm được mà ướt đẫm.
Lục Chinh cong ngón tay lau mặt cho cô: “Miểu Miểu, anh mừng vì bản thân vẫn còn sống, bằng không chỉ để mình em sống trên đời này, quá đáng thương rồi.”
Vân Miểu lập tức nhào vào lòng anh.
Lục Chinh ôm lại cô: “Đừng khóc, chúng ta sẽ không thiếu thứ gì cả, em có muốn tổ chức hôn lễ của người Tây Tạng không?”
Vân Miểu: “Em muốn!”
Lục Chinh: “Được.”
Lục Chinh nắm tay cô đi trở về, rời khỏi đám đông ồn ào, trên núi đều là sự bình yên của mùa thu. Đồi núi chập chùng ở phía xa đã được rừng cây nhuộm màu, bầu trời trong xanh, tuyết trắng chưa tan đọng lại ở sâu trong núi.
Vân Miểu nghĩ đến gì đó, cô dừng bước, nở nụ cười gian xảo: “Đội trưởng Lục…”
Lục Chinh nhướng mày: “Sao thế?”
Vân Miểu hắng giọng: “Em hỏi anh chuyện này nhé, anh có tiền tổ chức đám cưới không?”
Lục Chinh bóp gáy cô: “Bắt đầu bận tâm những chuyện này thay anh rồi à?”
Vân Miểu: “Đương nhiên rồi, ý của em là nếu anh không có tiền, thì em có.”
Lục Chinh: “Không cần, anh có.”
Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Tiền ở đâu ra vậy?” Nơi anh ở trông đơn sơ quá.
Lục Chinh: “Anh tiết kiệm, đi làm chung với Trác Ương đều có lương.”
Vân Miểu nhướng mày: “Anh tiết kiệm tiền là muốn lấy vợ ở đây hả?”
Lục Chinh bật cười.
Vân Miểu: “Em chỉ hỏi thôi, anh đẹp trai như vậy, chắc chắn có rất nhiều người thích.”
Vừa nghĩ đến nếu cô không đến đây thì có lẽ bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau cả đời, trong miệng cảm thấy chua chát.
Lục Chinh nhìn ngọn núi tuyết ở phía xa: “Anh mãi không nghĩ được chuyện trước kia nên muốn tiết kiệm chút tiền đi bệnh viện lớn bên ngoài xem thử. Mấy tháng trước, anh luôn mơ thấy em, nhưng chỉ là một bóng hình mơ hồ, không nhìn rõ mặt. Trên mái tóc có hạt mưa nhỏ vụn, trắng xóa. Trước khi chưa nhớ được những chuyện này, anh sẽ không đi tìm người khác.”
Cho nên trong mấy tháng này, anh và Trác Ương làm đủ mọi việc, tiền cũng tiết kiệm được không ít.
Vân Miểu nghe vậy, vành mắt nóng bừng: “Anh định đi đâu?”
Lục Chinh: “Lúc đó vẫn chưa nghĩ kỹ.”
Vành mắt Vân Miểu nóng ran: “Vậy nếu như khám bác sĩ vẫn không nhớ ra thì sao?”
Lục Chinh: “Anh cũng không biết, có lẽ sẽ rời khỏi chỗ này, đi ra ngoài tìm thử.”
Vân Miểu: “Nếu không tìm được thì sao?”
Lục Chinh: “Vậy thì cứ tìm mãi.”
Nói ra cũng thật trùng hợp, hôm đó ở Dương Châu, bọn họ đã hứa phải cùng nhau đi Tây Tạng.
Thời gian trôi qua, không ngờ bọn họ đều đã đến nơi này.
Trong thế giới vô hình, tự có sự sắp đặt của ông trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT