Từ Nông Nô Đến Đại Lãnh Chúa

Chương 7: Cơ Duyên Đưa Đến Cửa

Một lần lại một lần, trong vòng một ngày không biết yêu thú đã bao nhiêu lần tấn công lên đầu tường thành, đám người người lúc này cũng đã kiệt quệ lẫn thể xác và tinh thần, trên đầu tường thành thú nhân cũng đã rải đích khắp nơi, cổng thành thì vết rạn loan lổ cũng đã trải đầy, có dấu hiệu sắp bị phá bộ dáng.

Husdon thống lĩnh lúc này đang giao chiến với một tên thú nhân, xung quanh không ai dám lại gần sợ bị kình phong làm tổn thương.

Trên trường kiếm không ngừng phát ra ánh sáng đỏ, chém thẳng vào đầu tên Chó Đầu Nhân thủ lĩnh, là một tên thú nhân cấp 3.

Tên này cũng không kém cạnh, giơ lên trong tay lang nha bổng trực tiếp quét ngang, lấy điểm va chạm làm trung tâm kình phong khuếch tán ra bốn phía.

"Ảo ảnh kiếm pháp" âm thanh phát ra từ trong miệng hắn, chỉ thấy hắn lao tới trước mặt thú nhân, không ngừng thi triển chiêu thức, tạo ra rất nhiều tàn ảnh, nhưng trong số đó chỉ có một cái là thật.

Tên này cũng không kém cạnh, nó tụ lực, ánh sáng đỏ phát ra, trường côn quét ngang thẳng vào người hắn, không kịp né đòn, trường côn đập vào ngực, thân người bay mấy mét, đập vào vách tường, sau lưng lún xuống.

Lục phủ ngũ tạng chấn động liên hồi miệng hắn phun máu khè khè, cũng may, hắn vẫn kịp để lại một vết kiếm sâu trên vai nó, máu chảy đầm đìa.

Đánh nhau cùng cảnh giới nhân loại chưa bao giờ là thú nhân đối thủ, cũng may chiến giáp trên thân hắn cũng không phải loại thông thường, đỡ được phần lớn sát thương, nhưng bây giờ nó sắp không chịu được, bản thân hắn cũng sắp không xong rồi.

Hắn đứng dậy hai bên tiếp tục chiến đấu, xung quanh âm thanh gầm gừ, kêu thảm không ngừng phát ra.

Trong doanh trướng "sao lại lâu như thế, đã bảo là một ngày cơ mà" Adam đi tới đi lui, hắn cũng không tiếp tục trốn ở trong lâu đài, quyết định ra đây nói một chút lời hay ban thưởng một chút cái gì khích lệ sĩ khí.

Một tên binh sĩ hốt hoảng chạy tới "đại nhân chạy mau, yêu thú phá thành rồi".

"Cái gì" hắn sắc mặt lúc này trắng bệch, thân vệ nhan chống hộ tống hắn rời đi, quản gia cũng đi theo sau.

Ra ngoài doanh trưởng, lúc này đâu đâu cũng có yêu thú đang giao chiến với binh sĩ.

Hộ vệ hắn lúc này chỉ còn một nửa vì nửa kia là bị hắn phái lên từng thành trợ giúp.

"Đại nhân đi mau" một con bò rừng xông thẳng vào đám người, hộ vệ xông tới ngăn cản, quản gia thì lôi kéo Adam chạy về hướng khác nhưng không may lại là một con yêu thú tấn công hai người, quản gia tiến lên từ từ trong đầu ngón tay của bao tay bắn ra hàng loạt cây kiếm dài hơn 50 cm.

Hắn xông lên không ngừng thi triển chiêu thức tấn công yêu thú dành thời gian cho Adam chạy, Adam lúc này cũng không quay lại nhìn, thân hình mập mập lắc qua lắc lại có chút lão đảo, chạy vào một căn nhà dân, chui xuống dưới gầm giường, hai chân co lại run rẩy.

Bây giờ sĩ khí đã chạm đáy, Husdon thống lĩnh cũng đã bất lực, 4 người kia cũng đã chạy đi đâu mất tiêu.

Đột nhiên tên Pháp Sư thú nhân cảm nhận được mặt đất rung chuyển, hắn cảm giác trong lòng có chút bất an, quay lại đằng sau nhìn, một đoàn khói bụi ở đằng xa xa, nhìn kỹ hơn thì thấy được hàng trăm kỵ binh đang vùng vụt lao tới, trên cờ còn có huy hiệu của Arrington Bá tước.

Husdon thống lĩnh lúc này lại một lần nữa bị đánh bay, một tên Phó tướng đở hắn dậy, chỉ đằng xa "Đại Nhân ngươi nhìn, là tiếp viện ".

Có tiếp viện đến, đám người như được bơm máu gà, không ngừng xông lên giết đến yêu thú liên tục bại lui.

Kỵ binh chạy tới, trực tiếp từ phía sau tấn công, giết nhân thú như giết gà, đằng trước đám người cũng không ngừng đẩy lên, thú nhân bị kẹp ở giữa, thú nhân lúc này bị giết tán khắp nơi, riêng phần mình chạy trốn, Kỵ binh đi đầu đi lên chém bay đầu tên pháp sư thú nhân, sau đó lại đi thẳng đến thú nhân cấp 3.

Hắn thấy thế lập tức bỏ chạy, nhưng làm sao hai chân có thể chạy lại 4 chân chứ, vẫn là đơn giản như thế một kiếm bay đầu.

Người này chính là thống lĩnh kỵ sĩ đoàn tên là Henry,

Husdon đi tới, một chân quỳ xuống, tay để trước ngực cung kính nói.

"Tham kiến Henry thống lĩnh" phải biết bọn họ tuy là đều là thống lĩnh nhưng thống lĩnh của Bá tước và Nam tước là đều hoàn toàn khác biệt, huống chi thực lực lại mạnh hơn hắn nhiều như vậy, làm như vậy cũng thể hiện sự tôn trọng của mình đối với cường giả.

"Ừ" âm thanh không lạnh không nhạt trả lời.

Đám người đi vào thành, binh sĩ thì ở ngoài thu dọn chiến trường, dưới đất đầy rẫy thi thể, nền đất đỏ tươi.

Sắp xếp chỗ ở cho đám người sau, Henry thống lĩnh hỏi "Nam trước của các ngươi đâu".

Chưa kịp trả lời Nam tước từ phía sau đi tới, khuôn mặt hắn đầy bụi bặm, quần áo thì xù xề, "Henry thống lĩnh ta ở đây, ở đây".

Adam từ phía sau đi tới, Henry chắp tay trước ngực" Nam tước Đại Nhân ".

Dù hắn rất mạnh nhưng quý tộc là quý tộc, ở thế giới này bọn họ đều rất cao quý không thể bị kinh nhờn.

Thống lĩnh không cần đa lễ, vào rồi nói, đám người đi vào lâu đài.

Trong hầm trú ẩn của Bevis.

Lúc này, hắn gặp vấn đề lớn, thức ăn chuẩn bị dành cho 2 ngày một số thứ đã bị hư hỏng, không thể ăn được nữa.

Bây giờ trong này đã không còn gì ăn, hắn ngoi đầu lên, nhìn nhìn xung quanh,

vừa quay ra sau lưng, cảnh tượng trước mắt làm hắn hú vía, hồn sắp bay ra khỏi cơ thể, suýt chút nữa làm mất mặt các vị tiền bối xuyên việt, trở thành sử thượng lớn nhất người xuyên việt đầu tiên chết do bị hù.

Một cái đầu hổ cách mặt hắn 10 cm răng nhe ra, ánh mắt trợn lên, đầu không ngừng chảy máu.

Một lát sau hắn mới lấy lại được bình tĩnh, con hổ này đã không còn cử động, hắn chui ra khỏi hầm, đi vòng vòng quanh con hổ, trên thân nó đầy rẩy vết thương, hắn có thể xác định con hổ này đã chết, nhìn sơ qua có thể đại khái đoán được, nó thân cao hơn 1 mét, dài 3 m.

Xa xa cũng không còn âm thanh la giết, hắn cũng đoán được tại sao con hổ này lại ở đây, có thể chắc chắn rằng, Nam tước đã chiến thắng.

Lại nhìn nhìn con hổ, hắn có chút thèm nhỏ dãi, đã một tháng qua, hắn còn chưa nếm được mùi thịt, suốt ngày trừ bánh mì đen thì là bắp khô, không phải những cái đó thì là đậu, hắn đã sớm ăn muốn ói.

Từ trong hầm lấy ra một con dao làm cỏ, một cái nồi, hắn dùng hết sức của mình, kéo lê con hổ đến gần con suối, vừa tới hắn ngồi bịch xuống đất mô hôi ướt hết áo, cũng mai con suối cách hắn cũng không xa.

Nghỉ ngơi một lát sau hắn bắt đầu làm thịt con hổ, cạo da, nhổ lông, moi các thứ ở trông bụng ra khỏi.

20 phút sau con hổ đã lên nồi, hắn chỉ cắt một ít thịt, còn lại hắn định làm thịt khô.

Bên dưới lót gỗ cứng có khoét lỗ, hắn kẹp trục quay vào giữa hai lòng bàn bay rồi tiến hành xoay tròn liên tục cho đến khi xuất hiện đốm than hồng, hắn vội vàng thổi thổi, bỏ mấy vụng cây dễ cháy vào, thành công tạo ra một đám lửa.

Cái này là hắn học được ở kiếp trước, cùng bạn bè đi phượt lúc, thấy bọn hắn làm thế là hắn học theo, không ngờ xuyên việt sao vẫn còn có tác dụng.

Để hai hòn đá vào kế bên, đặt nồi nước lên, chờ nước sôi bỏ thịt vào, hắn cũng không có nguyên liệu hay gia vị gì, chỉ chỉ có hai trái ngô, cắt thành khúc nhỏ, sao đó bỏ vô nước, cho có thêm vị ngọt.

Đồ ăn chín sao hắn bưng ra, bắt đầu thưởng thức, thịt có chút dai nhưng vẫn ăn được, cũng không có mùi vị gì đặc biệt, nhưng hắn lại thấy rất ngon.

Ăn uống ngon nê, hắn nằm xuống trên đóng cỏ dưới một gốc cây, bây giờ khoảng 12 giờ trưa trời có chút nắng.

Từ trong ngực lấy ra một một cái viên đá, có màu xanh dương, cầm trong tay có chút lành lạnh, lúc sơ chế yêu thú hắn phát hiện cái này ở gần tim của nó, cũng không biết đây là cái gì.

Cơ thể lúc này truyền đến một cổ ấm áp, hắn có chút buồn ngủ nhắm mắt thiếp đi.

Bevis rất may mắn, thứ hắn ăn chính là thịt yêu thú, không phải yêu thú nào cũng có tinh hạch, 100 con mới có 1.

Với lại cũng không phải thịt yêu thú nào cũng có thể giúp kỵ sĩ tu luyện, chỉ có những yêu thú có tinh hạch mới có thể, thịt yêu thú đang không ngừng cải tạo thân thể hắn, cường hoá từng tế bào, sau này hắn sẽ có lợi ích rất lớn, nhưng hiển nhiên Bevis cũng không biết.

Hết chương.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play