Âm nhạc vang lên, [Nhóm Ánh Trăng] bắt đầu màn trình diễn.

Kỳ Yến Ngưng đội chiếc mũ lưỡi trai vừa lấy đại ở phòng hóa trang, đứng trong hàng ghế khán giả nhìn về phía sân khấu nơi bóng hình Bùi Hoán đang tỏa sáng rực rỡ.

Nguyên chủ đúng là ca hát nhảy nhót đều kém cỏi, nhưng vấn đề của Bùi Hoán lại khác với nguyên chủ, cậu ấy không biết cách thể hiện thực lực của bản thân.

Bùi Hoán xuất thân từ nhảy hiện đại, thực ra trình độ vũ đạo của cậu ấy rất tốt, nhưng lại không thích ứng được với vũ đạo nhóm nhạc nam đòi hỏi sự bùng nổ. Thêm vào đó tính cách cậu ấy tự ti hướng nội, không thể tự tin thể hiện sức hút của mình, vì vậy mới bị chìm nghỉm giữa đám đông.

Tuy nhiên, sân khấu lần này khác với bất kỳ lần nào trước đây.

[Ánh Trăng] là một bản nhạc khiêu vũ mềm mại nhưng vẫn có sự mạnh mẽ, không thuộc loại quá bùng nổ.

Tạo hình và trang điểm tổ chương trình chuẩn bị cũng thiên về hướng thanh tao tiên khí. Tạo hình của Bùi Hoán vốn dĩ là áo trắng quần đen, tóc hơi xoăn nhẹ, rất trong sáng. Người có năng lực biểu đạt tốt có thể thể hiện được vẻ đẹp thuần khiết của tạo hình này, còn Bùi Hoán chưa đủ năng lực thì chỉ có thể bị lu mờ giữa đám đông.

Kỳ Yến Ngưng gần như không cần suy nghĩ đã quyết định, nhất định phải tăng thêm cho Bùi Hoán một chút xung đột đối lập.

Giống như lúc này, trên người Bùi Hoán không hề nhìn thấy bóng dáng của sự trong sáng nhạt nhòa.

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, phấn má hồng phớt nhẹ trên gò má khiến Bùi Hoán trông giống như một quả đào mật ngọt ngào. Không phải chín mọng, mà chỉ mới ửng hồng một chút, non nớt mơn mởn, mang theo lớp lông tơ mềm mại của quả đào.

Đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, vừa hồi hộp vừa chân thành, trông vô cùng non nớt, đôi môi lại căng mọng, đỏ au như muốn mời gọi. Ánh mắt thiếu tự tin có chút rụt rè lại kết hợp hài hòa với phong cách trang điểm, càng khiến người ta muốn yêu thương che chở.

Chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc chỉnh tề, chỉ hơi mở cúc cổ áo, không giống như các đồng đội khác đã cởi hẳn một nửa số cúc áo, hoặc thậm chí là bung hẳn ra.

Nhưng sự gợi cảm quá trực diện lại không bằng việc che đậy nửa vời càng thu hút hơn. Xương quai xanh ẩn hiện theo từng động tác, chiếc dây ruy băng ren màu đen tuyền quấn quanh cánh tay khiến làn da trắng nõn hơi hằn lên một chút khiến Bùi Hoán toát ra vẻ đẹp mê hồn đầy e ấp.

Dưới hiệu ứng thị giác như vậy, ngay cả giọng hát run run của cậu ấy cũng giống như lời tỏ tình cầu xin đầy can đảm của một thiếu niên.

Thực sự là vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Đây là ai vậy! Má ơi đẹp trai quá đi mất!”

“Đây là... Bùi Hoán?”

“Bùi Hoán? Không thể nào! Trước đây cậu ta trông giống như một cậu em trai, sao đột nhiên lại...”

“Chết tiệt, đẹp trai quá! Quyến rũ quá!”

“Trang điểm tạo hình đỉnh thật đấy, như một bé vợ xinh đẹp vậy!”

Tiếng la hét và tán thưởng của khán giả xung quanh không ngừng vang lên, hòa cùng với tiếng hát, điệu nhảy trên sân khấu tạo thành một khung cảnh vừa cuồng nhiệt vừa đắm chìm.

Còn Kỳ Yến Ngưng ở dưới sân khấu, chiếc mũ lưỡi trai che khuất biểu cảm của y, khí chất ung dung tự tại lạc lõng giữa khung cảnh này.

Y khẽ cười nhìn những con người cuồng nhiệt xung quanh và thần tượng đang tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, cảnh tượng như vậy, căn bản không tồn tại ở thế giới ban đầu của y.

Khoảnh khắc này, y mới thực sự có cảm giác mình đã đến một thế giới khác. Không còn cung đình cứng nhắc lạnh lẽo, không còn những toan tính bất tận, y không còn là Đại tổng quản Thượng Y Cung khiến người ta nghe tên đã thay đổi sắc mặt, mà trở thành một người trẻ tuổi bình thường của thế giới này.

À, có lẽ cũng không bình thường, người bình thường sẽ không phải gánh trên mình nhiều lời mắng nhiếc như nguyên chủ.

Kỳ Yến Ngưng nhướng mày cười như thể phát hiện ra điều gì đó thú vị.

Trải qua một thời gian ngắn quan sát, y đã khẳng định, gu thẩm mỹ của con người xưa và nay đều có điểm chung, tài năng về trang điểm và tạo hình của y từ đây sẽ không bị mai một.

Hơn nữa, y cũng có thể gạt bỏ mọi âm mưu toan tính phiền phức, tập trung làm những gì mình muốn làm.

Chuyện này, thật sự quá tốt rồi.

Màn trình diễn trên sân khấu đã bước vào đoạn điệp khúc, cho dù là các thực tập sinh hay khán giả, hay cả những người biểu diễn, đều đã dồn hết tâm huyết.

Kỳ Yến Ngưng nhìn thật kỹ sân khấu, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, xoay người, sải bước đi vào bóng tối hậu trường, bỏ lại sau lưng tất cả những ồn ào náo nhiệt.

Còn màn trình diễn gây kinh ngạc do y tùy ý tạo ra vẫn đang tiếp tục.

Khán giả càng thêm sôi động, những người khác trên sân khấu lúc này đều trở thành diễn viên phụ cho Bùi Hoán, khán giả chỉ có thể nhìn thấy Bùi Hoán đang tỏa sáng rực rỡ.

Huấn luyện viên thanh nhạc đeo tai nghe nghe một đoạn của Bùi Hoán, hiếm khi gật đầu.

Tuy kỹ thuật còn non nớt, giọng hát cũng nhỏ, nhưng chuẩn âm tốt. Quan trọng hơn là, giọng hát rất phù hợp với bản thân cậu ấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play