Đại não của Phong Đạt bắt đầu chạy, nhưng không phải là cậu ta đang tìm cách giải thích, mà là đang tìm cớ để đánh bài chuồng. Nhưng cậu ta còn chưa kịp chạy đi thì Tiêu Trọng Triết đã túm lấy được áo của cậu ta, nói:

- Chuyện gì vậy?

- Chuyện này không liên tới em, Triết ca, là chuyện giữa chị… Nam Nam và Trần Ngọc Tú.

Chân Nam Nam ngơ ra, chị Nam Nam cái gì mà chị Nam Nam chứ, đúng là nói nhăng nói cuội mà.

Còn Trần Ngọc Tú lúc này lại bắt đầu bày ra bộ dạng có chút ấm ức, hi vọng Tiêu Trọng Triết sẽ thương sót, nhưng ai mà có ngờ anh lại trực tiếp nói:

- Chuyện lớn không?

- Không lớn, không lớn.

- Nếu vậy thì cứ sa thải Trần Ngọc Tú đi.

Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng nắm tay của Chân Nam Nam rồi rời đi, bỏ lại Phong Đạt chỉ biết thở dài, cậu ta đã nói đừng có dây dưa rồi mà, cái này là chết thì chịu chứ nói gì nữa bây giờ.

Còn Trần Ngọc Tú là hóa đá luôn, cô ta không dám tin vào tai mình, vừa rồi… Vừa rồi cô ta vừa mới bị sa thải sao?

- Phong ca… Chuyện vừa rồi…

- Tôi đã nói là bỏ đi rồi mà không nghe. Bây giờ thì thu dọn đồ đạc cút đi.

- Nhưng… Nhưng tại sao?

Phong Đạt nhìn Trần Ngọc Tú, ôi trời đất ơi, tới tận bây giờ mà cô ta còn chưa biết lý do mình bị đuổi nữa hả? Thật sự là ngờ nghệch mà.

- Trần Ngọc Tú à Trần Ngọc Tú, cô ngốc quá.

Sau đó Phong Đạt còn định rời đi, nhưng Trần Ngọc Tú làm sao dễ dàng để cho cậu ta đi được, cô ta nhất quyết bám lấy tay của cậu ta, nhất định phải cho cô ta một lý do.

- Phong ca, nếu như anh không nói lý do đủ thuyết phục thì… Thì tôi sẽ kiện lên chủ tịch đó.

- Được đó, có chí khí, mời cô kiện, ha? Có cần tôi giúp cô cáo trạng không? Ức hiếp con dâu người ta lại muốn cáo trạng người ta, Tiêu tổng chưa phong sát cô là may rồi. Đồ não ngắn! Đồ ngờ nghệch!

Nói xong Phong Đạt còn miễn phí tặng cho Trần Ngọc Tú một cái “Xí” đầy nam tánh rồi đi làm việc của mình.

Nhưng Trần Ngọc Tú nghe qua tựa như sét đánh ngang tai. Vừa rồi bọn họ nghe cái gì thế?

Con dâu nhà người ta á?

Là nói ai? Nói Chân Nam Nam sao?

Chân Nam Nam là con dâu nhà họ Tiêu? Tức là vợ của Tiêu Trọng Triết… Vậy… Vậy vừa rồi họ đang nói xấu chính bà chủ của mình sao?

Lúc này Trần Ngọc Tú đã suy sụp rồi, vốn dĩ cô ta nghĩ chỗ dựa của Chân Nam Nam là Lam Hiểu ở phòng nhân sự, nếu như chỉ là một mình chị ấy thì không có gì đáng sợ. Nhưng đây… Đây là Tiêu tổng đó, là chủ của Tiêu thị đó… Đừng nói là chủ của Tiêu thị, ngay cả Đế Đô này cũng phải kính trọng gọi một tiếng đại gia tộc. Vừa rồi cô ta đã nói gì nhỉ?

Cô ta mắng Chân Nam Nam là kẻ ít học, bị lưu ban, sau đó còn sinh con hoang… Lỡ mà… Lỡ mà đứa trẻ kia là con của Tiêu Trọng Triết thì cô ta chết chắc rồi.

Khi này thì những cô gái vừa rồi cọng Trần Ngọc Tú nói xấu Chân Nam Nam liền quay lại trách mắng cô ta, nếu như không phải vì cô ta thì họ cũng không đắc tội với bà chủ tương lai, bây giờ thì chết thảm rồi.

[…]

Còn về phía Tiêu Trọng Triết, sau khi đưa Chân Nam Nam vào thang máy thì anh đã trực tiếp hôn lấy môi cô, tức giận mà cắn lấy môi cô. Mặc dù cô cảm thấy đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhịn xuống, cuối cùng vẫn là để cho anh hôn đến khi nào đủ thì thôi.

Sau khi hôn đủ rồi anh mới nhíu mày, nói:

- Sao lại không gọi anh?

Chân Nam Nam lúc này liền phì cười, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh, sau đó lại nhỏ giọng nói:

- Không phải là không gọi, mà là chưa cần thiết. Dù sao thì với đám người đó em vẫn xử lý được mà.

- Nam Nam, chuyện của chúng ta khi nào mới có thể công khai? Yêu đương lén lút như vậy… Anh không thoải mái.

Chân Nam Nam nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt tràn đầy nghi vấn.

Ủa?

Họ yêu đương lén lút á?

Rồi lén lút dữ chưa?

Lén lút kiểu gì mà tới Phong Đạt nghỉ dưỡng hai tháng cũng biết, chị Lam Hiểu hay nhóm bạn thân của anh cũng biết, cha mẹ anh cũng biết, thậm chí là người em trai song sinh đang ở Los Angeles cũng biết nốt.

Rồi là lén lút dữ chưa?

- Em nhìn gì vậy?

- Tiêu tổng, nhìn chúng ta… Rất lén lút sao?

- Đúng vậy, anh còn chưa công khai hôn em ở sảnh công ty mà, vẫn là lén lút.

Chân Nam Nam phì cười ha hả, người đàn ông này sao lại có thể trở nên trẻ con như vậy chứ? Rõ ràng mối quan hệ của họ quá rõ ràng, rõ tới mức không cần nói cũng có người biết, chỉ có những kẻ không có não mới không nhận ra thôi.

Ví dụ như… Trần Ngọc Tú chẳng hạn.

- Nam Nam, chúng ta kết hôn có được không?

Chân Nam Nam cảm thấy cô ở gần anh lâu chắc là khờ luôn nè.

Chuyện công khai với kết hôn… Nó khác nhau mà? Cô đâu có ngu?

#Yu~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play