Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Mạt thức dậy với cái eo đau nhức và phần ở dưới có vẻ rất đau, cô vừa đi xuống thì thấy Bạc Phong Dực từ trong phòng bếp đi ra với khuôn mặt phải nói là rất tươi tắn, sung sức hơn hẳn.
Gương mặt của cô lập tức ửng đỏ khi nhớ đến những lời tối qua của vợ chồng.
- Phong Dực, em… em chưa chuẩn bị
- Đừng sợ, mọi thứ cứ để anh…em chỉ có thể nằm hưởng thụ mọi thứ từ anh…
Lúc có cô chỉ có ngậm ngùi gật đầu đồng ý theo lời của hắn, quả thật lần đầu có đau nhưng sau đó cũng không đáng kể. Nhìn vẻ mặt đó của hắn đột nhiên cô muốn tức giận, rõ ràng cả hai cùng làm nhưng chỉ có một mình cô đau nhức ngược lại thì hắn rất bình thường còn tươi tắn hơn rất nhiều.
Trịnh Mạt không suy nghĩ nhiều mặc kệ cơn đau ở phía dưới mà đi nhanh về phía hắn, mà Bạc Phong Dực thì lại rất phấn khởi dang rộng hai tay để chờ ôm người đẹp vào lòng nào ngờ một cơn từ trên đầu truyền đến, cô đánh vào đầu hắn nhưng rất nhẹ sau đó hì hục nhìn hắn.
- Rõ ràng anh nói làm chuyện này rất sung sướng, rồi sung sướng chỗ nào? Nói đúng hơn là anh mới là người sướng hơn đấy, hừ hừ
Nói xong vẫn không ngừng thở hì hục, bị vợ đánh đã thành thói quen nên hắn mặc kệ như kiểu cô muốn đánh thì đánh ngược lại hắn còn thích được vợ đánh, sau khi bị vợ đánh hắn nhanh chóng ôm vợ vào lòng vỗ về lưng vợ rồi dỗ dành mấy lời.
- Được được tất cả là tại anh
- Nhưng mà…chẳng phải em đang rất hưởng thụ hay sao
- Anh…
Trịnh Mạt chợt cứng họng không nói nên lời, câu nói của hắn dường như đã là chí mạng đối với cô nên nhất thời xấu hổ nhanh chóng vùi mặt vào ngực hắn, điều này cứ đã chọc cho hắn cười phá lên.
- Được rồi, anh không trêu em nữa bây giờ chúng ta ra ngoài ăn gì đó ha
- Dạ, đi liền đi anh
Nhắc đến đồ ăn là những thứ diễn ra khi nãy lập tức biến mất, chỉ cần nhắc đến đồ ăn là cô còn vui vẻ hơn khi nhớ về chồng mình.
…
Bọn họ không ăn ở nhà hàng mà là một quán ăn bình thường, thật ra Trịnh Mạt đòi nằng nặc hắn phải đưa đi ăn cháo ếch Singapore, thế là hắn cạn lời nhưng rất chiều chuộng vợ bởi vì sợ vợ giận.
Trịnh Mạt vừa ăn cháo ếch nhưng trên gương mặt không ngừng háo hức, rất vui vẻ mà thưởng thức.
- Anh thấy ngon không, nghe đâu cô chủ ở đâu là người Singapore nên mùi vị đúng chuẩn, theo anh mùi vị như nào?
Bạc Phong Dực thưởng thức múc một muỗng nước sốt thịt ếch cho vào tô cháo trắng, thưởng thức dần dần từng muỗng để cháo và ếch hoà quyện một cách từ từ, sau khi nghe cô hỏi thì lập tức trả lời.
- Anh cảm nhận riêng thì thấy cháo ếch rất đậm đà, đặc biệt ớt và tiêu cay cay chạm đến từng vị giác của anh, tóm lại cũng ngon.
||||| Truyện đề cử:
Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||
- Cũng ngon thôi sao?
- Ừm
- Anh cũng quá nhạt nhẽo rồi đấy, em thì thấy rất ngon nhưng anh là do chưa ăn nên chỉ thấy cũng ngon thôi, hay là em xin học công thức rồi về nấu cho anh
- Ý kiến không tồi, sẽ rất ngon đây
Cô nghe thế liền bĩu môi, hắn chỉ được cái miệng dẻo chưa ăn do cô nấu mà đã nói ngon rõ ràng hắn nói điêu quá trời.
Ở bên phía kia đường, Lâm Gia Thư cùng trợ lý của mình đang dừng xe vì đèn đỏ mà thời tiết hôm nay khá là bức bối khiến cho cô ấy trở nên bức bối theo, trong lúc nhìn xung quanh thì cô ấy nhìn thấy hai vợ chồng Bạc Phong Dực đang thưởng thức cháo ếch, Lâm Gia Thư trở nên nóng giận hà cớ gì hai người họ lại vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Hai tay cô ấy siết chặt, tức mà đỏ hết gương mặt xinh đẹp của mình. Tại sao chứ? Tại sao…người vui vẻ bên cạnh hắn mới là cô ấy chứ, nhìn Trịnh Mạt được Bạc Phong Dực cưng chiều mà nhìn lại bản thân mình bị hắn đối xử lạnh nhạt mà không kiềm chế được cảm xúc, móng tay dài của cô ấy chợt đâm vào lòng bàn tay đến mức chảy máu.
Trợ lý của cô ấy thấy thế thì lập tức hoảng hốt, sau đó lấy khăn quấn lại tay đang chảy máu của cô ấy sợ mất máu nhiều sẽ có chuyện.
- Trời ơi, Gia Thư cô đang làm bản thân mình bị thương đấy, mà nên nhớ cô là người nổi tiếng đừng để trên tay có vết sẹo…
Tuy nhiên cô ấy đã không nghe gì nữa hết, ánh mắt căm phẫn nhìn Trịnh Mạt vui vẻ cuối cùng chiếc xe của họ chạy đi, qua một lúc sau thì Lâm Gia Thư mới dần bình tĩnh và cảm nhận được cơn đau.
" Trịnh Mạt, cô cứ vui vẻ đi rồi sau cùng Bạc Phong Dực vẫn sẽ thuộc về tôi"
Lâm Gia Thư suy nghĩ đi suy nghĩ lại phải đấu lại với Trịnh Mạt bằng cách gì, phải làm gì đó khiến cho cô rời khỏi Bạc Phong Dực. Chỉ một lúc sau thôi, trong đầu cô ấy chợt loé lên một suy nghĩ liền quay sang trợ lý.
- Trợ lý Sang, thử điều tra thông tin một người giúp tôi đó là Trịnh Mạt, đặc biệt là quá khứ của cô ta
- Nhưng sao cô lại muốn biết quá khứ của người Trịnh Mạt đó, có vấn đề gì sao
- Không có gì, nhớ điều tra cho thật kỹ giúp tôi
- Được rồi, tôi hiểu rồi cô yên tâm đi
Cô ấy không biết quá khứ của Trịnh Mạt như nào, nhưng lỡ có gì đáng khả nghi thì phải làm sao để dễ cho cô ấy nắm thóp và giành lại Bạc Phong Dực.