Trịnh Mạt cũng không ưa hắn mấy, trái với vẻ nho nhã nhẹ nhàng của Bạc Khuynh Thành thì con người Bạc Phong Dực càng ngạo mạn bấy nhiêu còn hay rất kiêu căng hắn đúng không phải kiểu gu của cô.

Bị hắn đuổi đi sang phòng khác trong ngày trọng đại của hai người nhưng như vậy càng khiến cho cô cảm thấy vui mừng hơn hết, ít nhất cũng không chung phòng với hắn, suốt buổi lễ diễn ra đã làm cho cô thấy mệt nên nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi leo lên giường chỉ trong tí tách là cô đã nhắm mắt ngủ say, có lẽ là cô đã quá mệt.

Còn bên này, Bạc Phong Dực vừa thay đồ xong liền chạy đến nhà đậu xe rồi lái xe đến quán bar quen thuộc mà hắn từng hay lui tới, bên cạnh đó còn có những anh em của hắn.

Vừa thấy hắn đến một số người trong đó bắt đầu ghẹo hắn:

- Ủa tưởng đâu Bạc nhị thiếu gia của chúng ta đêm nay sẽ có một đêm mặn nồng với vợ mới cưới cơ chứ, tại sao lại đem cái bản mặt hầm hầm như muốn nấu chín anh em vậy kìa

Hahahaaa...

Cả đám theo đó mà cười phá lên như đang trêu chọc hắn, Bạc Phong Dực giận dữ trong bất lực đành ngồi xuống ghế salon rót cho mình ly rượu sau đó uống hết cạn ly rượu trên tay, người đàn ông tên Lý Thiên Hàn bỗng lên tiếng.

- Thấy cô vợ của cậu rất xinh sao không động lòng một chút nào vậy, anh em ở đây thấy tiếc quá chừng

- Thiên Hàn nói rất đúng đấy, nếu là tôi thì tôi đã cùng cô ấy cả đêm...à không phải giữ cho thật cẩn thận...

Bạc Phong Dực không mấy quan tâm đến những lời nói đùa cợt đó, hắn chỉ chuyên tâm ngồi uống rượu lúc sau không nhịn được mà lạnh nhạt nói ra.

- Các cậu nghĩ cuộc hôn nhân cưỡng ép có thể hạnh phúc được sao? Huống hồ tôi ghét cô ta

Một người đàn ông tên Quách Ngạn bỗng vỗ vai hắn, rất nghiêm túc:

- Dù gì cũng đã thành vợ chồng của nhau, cậu không chấp nhận nhưng mà cậu phải hiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...

Hắn trong phút chốc im lặng tiếp tục uống phần ly rượu của mình, mấy anh em của hắn thấy thế cũng không có hứng thú trêu ghẹo hắn nữa rồi chuyển qua nói chuyện vui vẻ như thường ngày.

...

- Đêm qua anh đi đâu vậy? Anh qua đêm bên ngoài sao?

Trịnh Mạt đang chuẩn bị thức ăn lên bàn thì thấy hắn bước vào rót nước uống, nhìn thôi đủ biết hắn đêm qua uống rượu rất nhiều cô cũng không quan tâm cho lắm chỉ là hỏi cho có lệ mà thôi.

Sau đó hắn lạnh lùng mà đáp:

- Liên quan đến cô?

Cô cũng đoán được hắn sẽ cọc lên nên cũng không biểu cảm mấy đâu nhưng đã cưới nhau thì ít nhất cũng làm tròn bổn phận của một người vợ mặc dù trong lòng cô không muốn, cô như bình tĩnh xem không có chuyện gì.

- Anh ăn sáng đi rồi hẳn đi làm

Khoé miệng Bạc Phong Dực khẽ giật giật, hắn từ từ bước đến gần hơn chỗ Trịnh Mạt bỗng dưng hắn bóp lấy chiếc cằm của cô.

- Đừng tỏ vẻ bản thân mình là một người vợ hiền, khiến cho tôi thêm chán ghét mà thôi, thật giả tạo

Dứt lời hắn buông tay ra quay ngoắt người rời đi, để lại Trịnh Mạt âm thầm thở phào nhẹ nhõm ngay sau đó cô nhăn mặt khó chịu dù hắn có chán ghét đến đâu nhưng cũng đừng động tay động chân với cô, nếu mà cô có mệnh hệ gì thì Bạc phu nhân sẽ không tha cho hắn vốn dĩ hắn rất sợ bà ấy, chỉ có bà ấy mới là cứu tinh của cô.

Thức ăn cũng đã được dọn lên nhưng cô không còn hứng để ăn nên kêu người dọn đi, sau đó Trịnh Mạt đi dạo trong khuôn viên sân vườn cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế gỗ ánh mắt rũ xuống.

Thật ra cô đang nhớ Bạc Khuynh Thành, không biết anh ấy thực sự có ổn hay không nhưng cô chắc chắn rằng anh ấy đã rất đau khổ nghĩ thấy thôi trái tim cô như đau quặn lòng lên, bỗng chợt cô nhớ lại khoảnh khắc mà hai người bên nhau giờ đây cô đã là vợ của người khác vậy cho nên hãy chôn vùi kỉ niệm đẹp đẽ ấy, sau này sẽ quên được anh ấy thôi và cũng mong anh ấy tìm được người tốt hơn cô và chữa lành vết thương trong lòng anh, cô chỉ có thể như vậy thôi.

...

Sau khi kết hôn được một ngày thì Trịnh Mạt được tài xế riêng chở đến Bạc gia là nhà chính, cô bỗng hồi hộp căng thẳng khi đứng trước cửa nhà nếu như là bình thường thì cô sẽ nhí nhảnh chạy vào nhưng giờ đây cô đã có thân phận mới chính là Nhị thiếu phu nhân của Bạc gia.

Cô vừa nhích được một chân thì Bạc phu nhân đã hứng hở chạy ra ôm chầm lấy cô, cô cũng theo thế mà ôm lấy bà ấy.

- Con đến rồi sao, mau mau vào trong nhà uống trà nóng với mẹ

Mặc dù vẫn chưa thể quen nên cô có một chút ngượng ngùng, vì trước giờ hai người có quan hệ bác cháu bỗng trở thành mẹ chồng nàng dâu với nhau thật khiến cho cô hơi bối rối.

- Dạ mẹ

Trịnh Mạt nhẹ nhàng đáp lời bà ngay sau đó chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã kéo cô vào trong nhà, trong lòng cô bỗng trở nên rối rắm vừa căng thẳng là vì lý do sợ gặp mặt Bạc Khuynh Thành, đây là điều mà cô thấy khó xử nhất.

Trong bữa ăn Bạc phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho cô, nhìn cô ốm nhách liền thấy đau lòng:

- Con phải ăn thật nhiều vào cho mẹ, nhìn con rất gầy khiến cho mẹ thấy xót

- Dạ con biết rồi, mẹ thích ăn tôm đúng không nào để con gắp cho mẹ ha

Vừa dứt lời cô gắp con tôm bỏ vào chén cơm của mẹ chồng, Bạc phu nhân rất hài lòng với cô vậy cho nên không hối hận quyết định của mình. Từ xa xa Bạc Khuynh Thành đã nhìn thấy cô, nhìn nụ cười ấy khiến cho lòng anh chua chát giá mà anh nói sự thật cho mẹ mình biết thì người mà cô cưới là anh chứ không phải em trai của anh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play