Cửa đóng lại, trong phòng bệnh im lặng một hồi chỉ còn lại tiếng hít thở của thiếu niên và đứa nhỏ nhẹ nhàng quyện vào nhau.
Tí tách, tí tách …
Cuối cùng khi lọ thuốc thứ hai gần hết Thẩm Mậu mới từ từ mở mắt.
Tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trần nhà trắng như tuyết, bình truyền dịch, chăn gối ấm áp…
Cậu mê man trong phút chốc nhưng rất nhanh lấy lại được ký ức trước khi ngủ.
Đứa nhỏ khóc đỏ mắt trên sân thượng, nấm nhỏ trong thang máy, còn có cao dán chó ôm chặt lấy cậu trước cửa phòng bệnh …
“…”
Thiếu niên giật mình định ngồi dậy, nhưng chưa thực hiện được động tác gì liền cảm nhận được có một khối ấm áp đè lên cánh tay.
Thẩm Mậu dừng lại, cúi xuống nhìn.
Quả nhiên.
Cái khối cao dính chó dính chết người đang dán lấy cổ tay cậu.
Thẩm Mậu: “…”
Có lẽ là bởi vì tối qua ngủ không tốt, sáng sớm đã chạy đi nên đứa nhỏ ngồi bên mép giường cậu mới buồn ngủ. Cái gáy dịch từng chút một, cái mũ màu vàng cũng muốn rơi theo.
Lông mi rất dài, gương mặt trắng hồng, tròn trịa đáng yêu như mèo con ngủ gật.
Dù sao cũng là con của nữ minh tinh, chỉ xét từ góc độ ngoại hình thì Giang Miên Miên có thể tính là đứa nhỏ đáng yêu.
Thẩm Mậu bình tĩnh nhìn bé vài giây, sau đó bỗng nhiên quay đầu đi và nhắm mắt lại.
Nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Thiếu niên cố gắng vuốt phẳng điều khác thường trong lòng.
Cậu vẫn không hiểu trước đây Giang Miên Miên chán ghét cậu như vậy, tại sao hiện giờ lại dính lấy cậu. Không có động cơ, không có logic, Thẩm Mậu duy trì mười phần cảnh giác.
Nhưng mà bây giờ cậu không thể dứt ra khỏi trạng thái này, dứt khoát mắt không thấy thì tâm không phiền.
Tuy nhiên, thiếu niên nhắm mắt chưa được hai giây liền cảm thấy đột nhiên tiểu gia hỏa run lên, cả người trực tiếp rơi xuống.
Thẩm Mậu thấy vết thương sau gáy bé, nếu ngã đập đầu xuống, sợ là sẽ bị chấn động não mà đưa thẳng vào phòng cấp cứu mất.
Bốp —
Một bàn tay bị cắm kim truyền dịch nắm lấy cổ áo sau của bé. Luvevaland chấm co. Đột nhiên nước thuốc trong suốt trào ra cùng máu tươi, đến kim tiêm cũng bị vạy đi.
Rất đau.
Nhưng Thẩm Mậu đã quen với điều đó.
May mắn thay, sau khi truyền dịch cậu đã hồi phục lại sức, Giang Miên Miên cũng nhẹ hơn cậu nghĩ.
Cậu nhớ rõ mẹ kế đã nói với Thẩm Tử Thần, Giang Miên Miên là đứa trẻ sinh non, cơ thể yếu ớt, nhỏ hơn đám trẻ cùng lứa rất nhiều, thoạt nhìn cũng lùn hơn nửa cái đầu.
Nhưng tính cách lại cực kỳ bá đạo và ương ngạnh.
Giây tiếp theo, đứa nhỏ nói mớ đã làm gián đoạn ký ức của thiếu niên.
“A … Cánh nhỏ!”
Nhóc rồng con đang mơ thấy bản thân ngậm công chúa nhỏ trong miệng bay qua núi, đột nhiên cánh nhỏ biến mất, bản thân bị rơi xuống. Tuy nhiên, cảm giác áp bách quen thuộc đè lên cổ khiến Miên Miên mở mắt ra, vừa ngửa đầu liền thấy thiếu niên hoảng hốt.
“Công chúa nhỏ, anh tỉnh …”
Mắt bé lập tức sáng lên, lại muốn dính tới.
Nhưng Thẩm Mậu buông tay không thương tiếc.
Bang.
Giang Miên Miên ngã ngồi xổm từ độ cao 10cm.
Không đau nhưng mông lạnh băng khiến bé tức khắc tỉnh táo.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Thẩm Tử Thần ấp úng cả buổi không nói nên lời nên hai gia đình đành phải thăm đứa nhỏ trước. Đi hỏi một đương sự khác xem câu chuyện thế nào.
Chỉ là …
“Thẩm Mậu, mày làm gì đó?!”
Thẩm Hoành Tài là người đầu tiên bước vào, vừa hay nhìn thấy cảnh thiếu niên buông tay. Người đàn ông sửng sốt sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ tức giận,
“Được lắm, mày không chỉ đẩy em trai xuống biển còn muốn bắt nạt đứa trẻ khác hay sao?”
Trong lòng anh ta đã chắc chắn là Thẩm Mậu đẩy con trai út xuống biển, lần này thấy Giang Miên Miên ngơ ngác ngồi dưới đất, không hề suy nghĩ mà trực tiếp khẳng định thiếu niên làm bé ngã.
Đằng sau anh ta chính là chó điên Giang Hoài Sinh, Thẩm Hoành Tài vốn dĩ muốn để Cao Tuệ Mẫn tới, nhưng đột nhiên anh ta cảm thấy đây có thể là cơ hội nói chuyện làm ăn với Giang Hoài Sinh cho nên mới tự mình dẫn con trai út tới.
Nhưng hôm nay Thẩm Mậu làm chuyện như vậy, đừng nói đến kinh doanh, Giang Hoài Sinh kia chắc chắn sẽ cắn người! Luvevaland chấm co. Thẩm Hoành Tài càng nghĩ càng tức, tức giận lao tới, giơ tay định tát cậu một cái.
Giây tiếp theo,
Bang!!!
Một chiếc bình hoa sứ rơi trước chân Thẩm Hoành Tài, vỡ nát!
Cành hoa xinh xắn nằm rải rác khắp phòng.
Âm thanh đáng sợ bùng nổ trong phòng bệnh khiến người đàn ông sợ hãi lùi lại mấy bước.
Thầm Tử Thần đi theo phía sau anh ta cũng bật khóc ngay tại chỗ. Ngay cả Trác Vãn Chu mới vào cửa cũng kinh ngạc.
Cô há miệng nhưng lại sững sờ tại chỗ.
“Miên…… Miên Miên?”
Lúc này, con gái cô đứng giữa mảnh vụn và tàn hoa trên mặt đất mà che chở trước người thiếu niên, giống một con mèo đang tức giận.
“Cút ngay! Không được đụng vào công chúa nhỏ của ra!”
Ở ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ thì Giang Hoài Sinh lập tức cúp điện thoại.
“Sao lại thế này?”
Anh vội vàng đẩy cửa ra, chỉ thấy trên mặt đất đầy mảnh sử và cánh hoa. Thẩm Tử Thần ở một bên khóc lớn, nước mắt nước mũi dính đầy mặt. Giang Hoài Sinh nhíu mày, còn chưa kịp hỏi rõ ràng đã thấy con gái mình lao thẳng về phía Thẩm Hoành Tài.
Mặc dù không biết bé muốn làm gì nhưng cha già ngẫm lại chắc cũng không phải là chuyện gì tốt. Chưa kể mặt đất đầy mảnh sứ vỡ mà nhóc con còn không đi dép.
Ý nghĩ như vậy chợt lóe trong đầu, giây tiếp theo, tổng tài ba ba một tay ôm tiểu gia hỏa lên.
“Mảnh sứ rơi khắp sàn còn chạy lung tung làm gì!”
“Ơ!”
Nhóc rồng con tức giận sắp nổ tung, bé giãy giụa trong vòng tay Giang Hoài Sinh, nhe răng sữa ra và phát ra âm thanh như một con mèo đang dựng lông.
“Loài người chết tiệt, ta muốn ăn ông ta! Cắn! Cắn!”
Long tộc thường không ăn thịt người, trừ khi chúng có ý định trả thù.
Nhưng tiếng nói non nớt của đứa nhỏ vốn dĩ không có tính uy hiếp, đó là chưa kể đến bé còn đang bị cha già ôm trong tay.
“Ăn cái gì mà ăn, nhanh rửa tay rồi đi ăn cơm với ta!”
“Ăn cơm?”
“Ăn cơm gì?”
Công chúa nhỏ của bé bị bắt nạt, là con rồng của công chúa thì sao bé có thể nghĩ đến ăn cơm?!
Điều này không phải là làm mất mặt Long tộc hay sao?!
Nhóc rồng con bị bế mà càng tức giận, bé tức giận túm tóc cha già, chỉ vào Thẩm Hoành Tài,
“Ông ta! Ta muốn ăn ông ta! Cắn, dùng lửa rồng hun cháy! Nhai nuốt!”
“A …”
Tổng tài ba ba đau đến nhăn răng.
Đứa trẻ trông nhỏ bé nhưng lực tay không hề nhỏ, nhất là khi chúng đang nắm lấy một thứ gì đó.
“Giang Miên Miên, buông tay! Bản lĩnh lớn lắm rồi phải không?”
Mắt thấy Giang Hoài Sinh càng ngày càng tức giận, Trác Vãn Chu vội vàng qua bế con gái.
Cuối cùng, tóc của tổng tài ba ba cũng được cứu vớt, nhìn mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, anh cau mày hỏi Trác Vãn Chu,
“Ai quăng nó, sao lại thế này?”
“Tôi …”
Trác Vãn Chu không biết nên nói như thế nào. Lúc này, Thẩm Tử Thần chỉ vào Miên Miên, đột nhiên khóc lớn, nói:
“Cháu nhìn thấy, là nó quăng, nó cố ý dùng bình hoa đánh cha cháu!”
Giang Hoài Sinh nhíu mày. Nhưng không đợi anh hỏi, nhóc con đã hào phóng thừa nhận,
“Là ta quăng, chính là ta muốn đánh ông ta! Còn muốn ăn ông ta!”
Thẩm Tử Thần sợ ngây người, lần đầu tiên nó nhìn thấy đứa trẻ làm chuyện xấu lại thừa nhận dứt khoát như vậy, đến nước mũi cũng quên lau mà vội vàng đến dậm chân,
“Mày! Không được! Giang Miên Miên, mày không được ăn cha tao!!!”
Chuyện liên quan đến công chúa nhỏ bảo bối của bé, nhóc rồng con thật sự hung dữ, Trác Vãn Chu không thể ôm được bé.
“Ta muốn! Nhất định! Ta phải ăn ông ta! Ai kêu ông ta bắt nạt công chúa nhỏ của ta!”
“Mày, mày không được!”
“Ta muốn! Ta muốn!”
Tổng tài đại nhân bị cuộc cãi vã của hai đứa trẻ làm cho nhức đầu đến mức không thể nói chuyện.
Không nhịn được nữa nên Giang Hoài Sinh đập bàn một cái.
Bang!
“Câm miệng hết cho ta!”
“…”
Nhiều năm giữ cương vị cao như vậy, tổng tài ba ba đương nhiên vẫn có uy nghiêm.
Bằng cách này, mọi thứ nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Là người bị hại, sắc mặt Thẩm Hoành Tài vô cùng khó coi, hai tay nắm chặt, vì e ngại Giang Hoài Sinh đứng bên cạnh mà không phát tác cơn giận.
“Lúc ấy vừa vào cửa … tôi liền thấy Thẩm Mậu đẩy Miên Miên xuống giường, rõ ràng là tôi có lòng tốt…….”
Kết quả là Giang Miên Miên lại dùng bình hoa tới đập anh ta.
Dường như để ý tới ánh mắt không tin tưởng của Giang Hoài Sinh, Thẩm Hoành Tài như nhớ lại điều gì, đột nhiên giống như con chuột bị giẫm đuôi, mặt đỏ bừng chỉ vào thiếu niên trên giường bệnh,
“Thẩm Mậu, mày nói đi! Nếu dám nói dối thì xem ông đây có đánh gãy chân mày không?”
Lý do thoái thác như vậy khiến hai vợ chồng đã ly hôn đồng thời nhíu mày. Luvevaland chấm co. Con gái của hai người họ phản ứng lại càng kịch liệt hơn.
“Ông dám! Ông dám đánh anh ấy, ta liền …”
“Giang Miên Miên!”
Trước mặt người ngoài, Giang Hoài Sinh vẫn phải kiềm chế lời nói của con gái.
Lúc này, ánh mắt mọi người phút chốc tập trung vào Thẩm Mậu đang ngồi trên giường bệnh. Sau khi truyền thuốc thì cơn sốt cao của cậu đã thuyên giảm, sắc mặt lại trở nên tái nhợt như trước.
Cậu không nghe thấy nhưng có thể đoán được đối phương nói cái gì. Chẳng qua là bị cha ruột trách oan nên thiếu niên rũ mắt, nhưng trong ánh mắt không có một tia dao động.
Giống như là … đã sớm tập mãi nên thành thói quen.
Thấy con trai lớn không nói lời nào nên Thẩm Hoành Tài càng lo lắng,
“Mày, Thẩm Mậu, mày nói chuyện cho ông đây! Đúng là làm phản rồi, đẩy người còn không thừa nhận!”
Trước mặt người ngoài, hành động như vậy quả thực quá coi thường lòng tự trọng của Thẩm Hoành Tài.
“Thằng ranh này, mày cố ý khiến ông đây mất mặt đúng không?”
Người đàn ông càng nói càng tức giận, hận không thể động thủ. Luvevaland chấm co. Nhưng thấy dưới đất đầy mảnh vỡ, động tác anh ta cứng đờ, chỉ có thể tức giận ngồi xuống sofa.
Căn phòng im lặng một lúc.
Trác Vãn Chu do dự, bởi vì khi cô đi vào đúng là thấy con gái ngã xuống mặt đất,
Nhưng …
“Miên Miên, Thẩm Mậu ca ca đẩy con xuống giường sao?”
“… A?”
Vẫn luôn gọi công chúa nhỏ, công chúa nhỏ nên nhóc rồng con chưa phản ứng kịp.
Cũng may Trác Vãn Chu sửa lại,
“Ừm, chính là công chúa nhỏ của con, là cậu ấy đẩy con xuống dưới sao?”
“Không đúng không đúng, không phải!”
Miên Miên nóng nảy, hận không thể cùng sử dụng tay chân mà lắp bắp giải thích,
“Ta ngủ bị ngã xuống, công chúa nhỏ bắt lấy ta …”
Bé còn chưa nói xong thì bị Thẩm Tử Thần vội cắt ngang,
“Giang Miên Miên, sao mày có thể nói dối để giúp nó chứ! Mày đã quên mày nói ghét người điếc là nó nhất sao …”
“Ngươi nói bậy, ngươi nói bậy!”
Nhóc rồng con nói gấp đến đỏ mắt. Bé vốn dĩ chưa từng nói, hơn nữa công chúa nhỏ còn ở đây, nếu hiểu lầm bé thì phải làm sao? Vì thế Miên Miên vội vàng sửa lại,
“Ta, ta thích công chúa nhỏ nhất, anh ấy là bảo bối Miên Miên đoạt được! Là bảo bối yêu thích nhất!”
Giang Hoài Sinh ở bên càng nghe càng đen mặt.
Áo bông nhỏ của anh còn chưa lớn đã phải đưa cho người khác sao?
Không thể được, cho dù là mũi tên xuyên tim thì cũng là nhóc con của anh, cũng chỉ có thể cắm trên ngực Giang Hoài Sinh mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT