Trước Tết Âm Lịch mấy ngày, ông nội thường gọi điện bảo Chúc Vãn về quê ăn Tết. Nhưng chuyện của Chu Ngộ Thần chưa xong, cô đành phải đi về nhà một mình. Trước khi đi cô còn không nỡ đến mức giống y hệt như con mèo con dính người, quấn lấy hôn Chu Ngộ Thần một lúc lâu.
Hiếm khi Chúc Vãn chủ động như vậy, Chu Ngộ Thần bèn hưởng thụ, xong rồi thì bảo cô gái nhỏ không cần phải lo lắng, mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh thôi.
Đúng như trong dự đoán của Chu Ngộ Thần, đám người kia đã biết thời đến rồi nên đã ra tay. Một đám người đi cùng với nhau, mặc tây trang đi giày da đứng ở phòng họp cao nhất của tập đoàn, nói rằng thái độ của Chu Ngộ Thần rất kiêu ngạo, tựa như đây là kế hoạch mà bọn họ đã định sẵn trước.
Chu Ngộ Thần không để bụng đến chuyện này, bọn họ không tôn trọng anh, anh càng nhẹ nhàng thì thái độ bọn họ càng làm càn hơn. Nói đến khốn nạn, sao có người vượt qua tiểu Chu thiếu được chứ.
Đám người ấy không chào hỏi câu nào đã đi đến, Chu Ngộ Thần chỉ bảo Đại Địa Lôi tắt máy sưởi trong phòng hội nghị đi để đám người ấy bị đông lạnh hơn âm mấy độ trong phòng hội nghị nửa tiếng đồng hồ rồi anh làm như không có việc gì, vẫn cười với Chúc Vãn. Vui vẻ âu yếm với Chúc Vãn xong xuôi thì anh buông điện thoại xuống, ăn mặc mấy bộ đơn giản nhất, anh đi đến phòng họp y như đang đi dạo phố, liếc mắt dò xét xong, anh tùy ý đi vào.
Dù sao anh cũng là thằng nhóc học cấp 3, mấy lão già này nói anh trẻ con. Vậy thì anh trẻ con cho bọn hắn xem.
"Làm gì vậy!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT