Dù biết không lấy lại được nhưng Chúc Vãn vẫn cố ý dùng hết sức xem sao, cô nắm chặt một góc áo của anh, liếc mắt là có thể nhìn thấy quyển sổ mà mình bị Thẩm Hoài cướp đi, cô biết rõ hơn tất cả người khác, trong này cô viết gì.
Khi bị Thẩm Hoài nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy lo lắng, sợ hãi nếu ông bà ngoại biết
Mà khi nhìn thấy Chu Ngộ Thần cầm quyển sổ đó, tâm tình Chúc Vãn khác hẳn như trước, bên trong tràn đầy những lời thổ lộ lộ liễu của cô, giờ phút này bị chính chủ nhìn thấy. Chúc Vãn muốn chết tâm, mặt đỏ đến mức như đang tích tụ máu.
Chu Ngộ Thần đùa giỡn cô gái nhỏ rất vui vẻ, thấy Chúc Vãn dán người mình lên, anh bèn âm thầm hưởng thụ. Một tay của anh giơ cao vở, một tay kia để một khoảng sau cô, không để cô bị ngã. Khóe miệng anh cong cong, cười vô cùng đắc ý, nhìn cô gái nhỏ cố gắng như vậy, anh còn không quên cổ vũ.
"Tới đây nào, em cướp đi, em cướp đi. Cố lên, dẫm lên chân anh thì càng cao hơn đó."
"..."
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng, mặt Chúc Vãn đã đỏ càng thêm đỏ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT